Trước đây ngay cả tiếng khác chuyện cũng thể nhẫn nhịn, bây giờ Niệm Thanh sập của chơi trống bỏi, Tề Yếm Thù những tức giận, mà còn định cho cô bé thêm nhiều món tiếng kêu nữa…
Tô Khanh Dung khỏi về phía Thanh Thanh trường kỷ, bên cạnh cô bé là đồ chơi, hình nhỏ bé như sắp bao phủ, thứ gì trong tay cô bé cũng to hơn một vòng.
Cảm nhận cô bé sắp , Tô Khanh Dung lập tức thu hồi ánh mắt.
“Sư tôn định thu cô bé đồ ?” Tô Khanh Dung hỏi câu hỏi một nữa.
Lần Tề Yếm Thù quả quyết từ chối, , thờ ơ : “Đợi Tạ Quân Từ trở về .”
Tô Khanh Dung cảm thấy ánh mắt của cô bé đang về phía , sống lưng cứng đờ, vết thương tồn tại tay phảng phất bắt đầu nóng rát và ngứa ngáy.
Thấy Tề Yếm Thù dường như ý định gì với nữa, Tô Khanh Dung hành lễ : “Đệ tử xin cáo lui .”
“Khi nào chúng chơi cùng ạ?”
Hắn mới xoay , thấy giọng trong trẻo của cô bé vang lên từ phía .
Tô Khanh Dung sững sờ.
Hắn đầu , do dự hỏi: “Ta?”
Niệm Thanh ôm đồ chơi, cô bé mong đợi gật đầu.
“Huynh là lớn đầu tiên chơi với đó ạ.” Cô bé .
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn -
Bóng ma tâm lý mà Tề Yếm Thù để cho quả thực nặng nề. Không là vì đánh, mà là vì lời của Tề Yếm Thù lúc đó bộc lộ sự thất vọng đối với , như thể ngày mai sẽ đuổi Tô Khanh Dung khỏi môn phái.
Tô Khanh Dung lúc dù bệnh, dù ưa Tạ Quân Từ, cũng dám gì với Niệm Thanh nữa, ngược bây giờ đối mặt với cô bé, chút tâm lý lẩn tránh.
“Tại ạ?” Giọng cô bé lập tức xìu xuống, cô bé đầu về phía Tề Yếm Thù, trong mắt là một vẻ ai oán, phảng phất như đang chỉ trích Tề Yếm Thù ngày đó quả nhiên Tô Khanh Dung thương trong lúc "chơi đùa", đến nỗi chơi nữa.
Tề Yếm Thù: "……"
Truyện được đăng và Edit bởi Mèo Ghiền Truyện. Bận quá bạn có thể nghe truyện ở YT: Mèo Ghiền Truyện nhé ạ
Hắn ngờ qua nhiều ngày như , còn lôi chuyện cũ.
“Ngươi chơi với nó , ngươi nhiều thứ linh tinh ?” Tề Yếm Thù : "Vừa ngươi là nhỏ tuổi nhất trong các sư , với con nhóc cũng chênh lệch bao nhiêu, chơi ngoan nhé.”
“Sư tôn, con 103 tuổi .” Tô Khanh Dung yếu ớt .
Niệm Thanh đúng bằng lẻ trong tuổi của .
“Cũng gần thôi.” Tề Yếm Thù vẫy tay: "Đi .”
Không còn cách nào khác, Tô Khanh Dung chỉ thể ở đó, chờ cô bé gần.
Niệm Thanh quả thực như đang dìu già dắt trẻ, cô bé một bò xuống khỏi sập thì , còn nhảy lên từng bước một để mang những món đồ chơi thích xuống, cái vẻ thì đồ chơi theo đó.