Xuyên Sách Tiểu Sư Muội Được Dàn Phản Diện Cưng Chiều

Chương 137





Hắn tuy sớm báo thù rửa hận, kẻ thù đều là xương trắng mồ, nhưng nhà giam sâu trong hành lang dường như vẫn cứ tra tấn tinh thần .

Hiện giờ linh lực của hỗn loạn, thể chất yếu, khóe miệng vẫn luôn rỉ m.á.u tươi, nhưng Tô Khanh Dung dường như hề .

Hắn dùng bàn tay chống lên thái dương, đầu từng cơn đau nhói.

Trước mắt là Tề Yếm Thù và con nhóc đang đến mũi cũng đỏ ửng, đang trao đổi điều gì, dường như hiệu quả lắm. Hắn mê man, ý thức chìm một vực sâu khác.

Tô Khanh Dung phảng phất thấy thiếu gia Ngô gia đang giẫm lên tay , hung tợn mắng ghê tởm, cũng giống như những gì chịu đựng suốt mấy năm nay, ảo giác luôn đột nhiên xuất hiện mắt, tra tấn tinh thần .

lâu , cơn ác mộng ám ảnh nhiều năm đổi.

Trong đại điện sạch sẽ đơn sơ, bàn tay nhỏ nhắn mềm mại trắng nõn của cô bé đang nắm lấy cổ tay . Cô bé cúi đầu, nhẹ nhàng thổi lên mu bàn tay già nua xí của Tô Khanh Dung, đó ngây thơ và mong đợi với : “Thổi một cái là hết đau ngay.”

Tề Yếm Thù ngờ Niệm Thanh sợ hãi đến mức .

lẽ nên đoán , cô bé mới lớn chừng đó, ba tên tử cứng cỏi của , thấy cảnh tượng như thể sợ hãi?

Truyện được đăng và Edit bởi Mèo Ghiền Truyện. Bận quá bạn có thể nghe truyện ở YT: Mèo Ghiền Truyện nhé ạ

Tề Yếm Thù chút phiền não, thấp giọng : “Niệm Thanh, đừng sợ.”

Lời an ủi của rõ ràng hiệu quả, cô bé cuộn tròn ghế, nức nở thút thít, cơ thể ngừng run rẩy. Hễ Tề Yếm Thù ý định gần, Niệm Thanh liền to hơn, rõ ràng là sợ .

[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn -

Tề Yếm Thù khẽ nhíu mày, cảm thấy gì đó đúng.

Việc cô bé sợ hãi là bình thường, nhưng phản ứng lớn đến như , dường như chỉ đơn thuần là dọa sợ, mà càng giống một phản ứng sang chấn tâm lý.

Hẳn là nên hỏi Tạ Quân Từ một chút.

Căn điện trống là nơi để ở lâu, nhưng Niệm Thanh sợ đến gần. Tề Yếm Thù đầu, liền thấy Tô Khanh Dung đang ngẩn đất, m.á.u tươi đỏ thẫm dính khóe miệng và quần áo, trông quả thực cảm giác ghê .

Thế nhưng Tô Khanh Dung chỉ trông vẻ ốm yếu bệnh tật mà thôi, vết thương nhỏ thể chữa khỏi một cách dễ dàng, thực ở Thương Lang Tông cũng tính là gì.

Nghĩ đến việc thật sự định tay, ngữ khí của Tề Yếm Thù liền lạnh vài phần: “Tô Khanh Dung.”

Tô Khanh Dung mờ mịt ngẩng đầu, vẻ mặt ngơ ngẩn, là thất thần suy nghĩ điều gì.

Tề Yếm Thù bảo gần, Tô Khanh Dung dậy định tới, liền sư tôn lạnh lùng : “Máu.”

Máu của Tô Khanh Dung đối với của Thương Lang Tông gì đáng sợ, nhưng ở mặt một cô bé thì vẫn nguy hiểm.

Hắn thi triển thanh khiết thuật, m.á.u và khóe miệng đều biến mất còn dấu vết trong nháy mắt.

Thấy cảnh tượng như , cô bé đang cũng quên cả rơi nước mắt, ngơ ngác Tô Khanh Dung.

 


Bạn đang đọc truyện trên truyenvang.com