Xuyên Sách Tiểu Sư Muội Được Dàn Phản Diện Cưng Chiều

Chương 125





Buổi tối, Tề Yếm Thù đem con cá còn nướng.

Mấy con cá đều đặt trong nhẫn trữ vật cao cấp, điều giúp cho linh ngư luôn duy trì sự tươi sống như lúc mới lên bờ.

Lúc câu cá Tề Yếm Thù cũng coi trọng, những con linh ngư câu lên bờ đều càng to càng , mà là đủ cho một Ngu Niệm Thanh ăn, đồng thời đảm bảo thịt của nó ở trong trạng thái nhất.

Loại linh nhục đối với tu sĩ cấp thấp là cực kỳ bổ dưỡng, tự nhiên cũng lợi lớn đối với kinh mạch đang tổn thương của Tiểu Niệm Thanh.

Kiếp , lúc cô bé đưa đến Trường Hồng Kiếm Tông thì bảy, tám tuổi, ở nhân gian càng lâu thì kinh mạch càng tổn hại.

Bây giờ cô bé mới hơn ba tuổi Tạ Quân Từ mang về Tu Tiên giới, cũng tính là trong họa phúc .

Truyện được đăng và Edit bởi Mèo Ghiền Truyện. Bận quá bạn có thể nghe truyện ở YT: Mèo Ghiền Truyện nhé ạ

Tề Yếm Thù tùy tính, trực tiếp dựng một đống lửa quảng trường rộng lớn lát đá bạch ngọc chính điện để nướng BBQ, thèm để ý nơi vốn nên là bộ mặt uy nghiêm của Thương Lang Tông.

Hai bên đống lửa, Tề Yếm Thù gác chân trái lên, tay cầm chén rượu, ánh lửa nhảy múa gương mặt đường nét lập thể của , nhuộm lên một tầng ánh sáng ấm áp.

Màn đêm buông xuống, chỉ còn một vệt ráng chiều ửng đỏ nơi chân trời, bầu trời màu lam sẫm lấp lánh vô vì , vầng trăng từ từ nhô lên từ phía xa.

Ngồi bên lửa uống rượu ngắm trăng, vốn nên là một việc vô cùng hào sảng, nhưng trong mắt Tề Yếm Thù phẳng lặng như mặt nước hồ, tựa như hoàng hôn u tối đang chìm dần nơi chân trời.

Cô bé cũng theo quảng trường, cô bé một lát yên, mặt đất quá cứng, cộm cả mông.

Cô bé ngẩng đầu, thấy ánh mắt Tề Yếm Thù trĩu nặng đang suy tư điều gì, bất giác đưa tay lắc lắc ống tay áo .

[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn -

“Sư hổ.” Cô bé : "Cộm mông.”

Tề Yếm Thù lúc mới hồn.

Ngón tay khẽ cong , một chiếc đệm mềm trong điện “vèo” một tiếng bay , vững vàng dừng mặt cô bé.

Tề Yếm Thù vốn dĩ cố tình chờ Niệm Thanh nhờ giúp đỡ, kết quả ngờ lúc ngắm trời đêm nhập thần đến , quên mất cả việc .

Hắn lâu ngắm trời, ngắm bầu trời, nếu vì Ngu Niệm Thanh, chỉ e Tề Yếm Thù thể cứ thế ở trong đại điện che phủ bởi lụa đen mà sống tiếp vài thập kỷ, thậm chí vài trăm năm nữa.

Mùi cá nướng thơm lừng bay tới, Tề Yếm Thù ngừng suy nghĩ, dùng linh lực khống chế lửa, nhanh nướng linh ngư đến độ chín tới.

Cũng giống như buổi trưa, Tề Yếm Thù lọc hết xương cá, đặt thịt cá lên đĩa.

Niệm Thanh thèm vô cùng, Tề Yếm Thù thật sự nấu nướng, cho dù bỏ gia vị, vẫn thể giữ vị tươi ngon nhất của món ăn. Lớp da bên ngoài thì thơm giòn, còn bên trong thì mềm tan trong miệng, ăn bao nhiêu cũng ngán.

Cô bé định dùng tay ăn như , nhưng Tề Yếm Thù chặn cô bé .

“Bỏng tay.”

Niệm Thanh mắt long lanh : “Cái muỗng.”

Ngón tay thon dài, khớp xương rõ ràng của Tề Yếm Thù khẽ xoay, trong tay xuất hiện một đôi đũa.

Tề Yếm Thù cụp mắt, chằm chằm miếng thịt cá đang bốc khói.


Bạn đang đọc truyện trên truyenvang.com