Xuyên Qua Rồi, Thiên Kim Thật Đã Trở Thành Một Nhà Khoa Học Tài Ba

Chương 95: Bao gồm cả anh



"Khương Dư Linh."

Hai người đàn ông chân dài, chỉ hai ba bước đã chặn đường Khương Dư Linh. Sau đó, họ nở nụ cười mà họ tự cho là rất quyến rũ: "Em ăn sáng chưa?"

Hai người này hôm qua đã xuất hiện trong bữa tiệc.

Hôm qua, họ hoàn toàn không để ý đến Khương Dư Linh, hôm nay lại đột nhiên đến gần.

"Vô sự hiến ân cần, chẳng phải gian thì cũng đạo!" (Câu nói ý chỉ người tự dưng niềm nở với mình mà không có lý do chính đáng thì chắc chắn có ý đồ xấu).

Đường Viện Viện và Lâm Thanh Hứa liếc nhìn nhau, thấy vẻ mặt lo lắng giống hệt nhau trong mắt đối phương. Cơ thể họ lập tức căng thẳng.

Còn Khương Dư Linh thì rất bình tĩnh hỏi: "Xin hỏi hai anh là ai?"

Nụ cười trên mặt hai người cứng đờ.

"Tối qua chúng ta đã gặp rồi, chỉ là tối qua em đi vội quá, anh chưa kịp giới thiệu bản thân."

Một trong hai người, người có vẻ ngoài thanh tú nói: "Anh tên là Đường Phi."

Hắn nói rồi đưa tay về phía Khương Dư Linh, trông có vẻ như muốn bắt tay cô.

Người đàn ông còn lại thấy vậy cũng vội nói: "Anh tên là Quách Tuấn."

Đường Phi và Quách Tuấn là những người cũ trong hậu cung của Hoa Vân Phỉ. Một người có dị năng hệ Lôi, một người có dị năng hệ Hỏa, đều là những dị năng rất mạnh. Nhưng ở chỗ Hoa Vân Phỉ, hai người họ lại không được yêu quý, trọng dụng.

Vì vậy, họ tính toán làm ra chuyện gì đó để Hoa Vân Phỉ để ý đến họ hơn.

Hôm nay, nhóm người ra gặp Khương Dư Linh đều là do họ tìm đến. Thấy kế hoạch đó không thành công, họ chỉ còn cách cố nhịn sự khó chịu để thực hiện kế hoạch B. Nhưng bây giờ xem ra, kế hoạch B có vẻ cũng không suôn sẻ lắm.

Dù sao thì, Khương Dư Linh nhìn họ như nhìn mèo nhìn chó, chẳng có chút cảm xúc gì. Hoàn toàn không giống như thích kiểu người như họ.

Hơn nữa, tối qua mới gặp, hôm nay cô lại như không quen biết họ vậy.

Mặc kệ phản ứng này là thật hay giả vờ, cả hai người đều có linh cảm không tốt.

Truyện được đăng và Edit bởi Mèo Ghiền Truyện.

[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.com.vn -

Và Khương Dư Linh cũng như họ nghĩ, chẳng có ấn tượng gì với họ cả: "Không cần bắt tay đâu? Tôi không thân với các anh. Các anh có chuyện gì không?"

Đường Phi nắm chặt tay, nụ cười nhạt nhẽo. Trên khuôn mặt trắng nõn của hắn mang theo vẻ gượng gạo: "Anh chỉ muốn làm quen với em thôi, không có ý định gì khác. Thật ra tối qua anh đã muốn làm quen rồi, chỉ là..."

"Chỉ là tôi không muốn làm quen với anh."

Khương Dư Linh cắt ngang lời hắn, rất mất kiên nhẫn: "Vậy các anh có thể tránh ra không? Tôi còn muốn đi dạo quanh khu chung cư nữa."

Đường Phi: "..."

Bị từ chối thẳng thừng như vậy, hắn có chút khó chịu trên mặt. May mà Quách Tuấn kịp thời gỡ bí cho hắn: "Chúng tôi có thể đi cùng em."

Vẻ ngoài của Quách Tuấn thuộc kiểu chó con, đôi mắt vô tội như chó con, khi nhìn người tự nhiên mang theo vài phần ngây thơ. Lúc này hắn chớp chớp mắt, càng khiến cả người trông ngây thơ vô hại. Nếu là người khác, nói không chừng đã bị mềm lòng. Nhưng Khương Dư Linh chỉ khẽ nhếch khóe môi: "Bao gồm cả anh."

Cô cười mà như không cười, vẻ mỉa mai.

Quách Tuấn: !!!

Đường Phi: !!!

Khi một người bị đối xử như vậy, trong lòng thường rất khó chịu. Nhưng nếu có người cùng chịu sự coi thường với mình, cảm giác lại khác một chút.

Sắc mặt Đường Phi tốt hơn. Hắn đang chuẩn bị nói gì đó thì Khương Dư Linh đã dẫn Đường Viện Viện và Lâm Thanh Hứa rời đi. Hai người nhìn bóng lưng cô đi xa, muốn đuổi theo nhưng lại nghĩ đến thái độ thẳng thừng lúc nãy của Khương Dư Linh, liền đành từ bỏ.

"Cô ấy có lẽ không thích kiểu người như chúng ta."

"Không sao, chúng ta còn có thể tìm người khác hợp tác mà."

Hai người đàn ông lòng tự trọng bị tổn thương cuối cùng không đuổi theo nữa. Họ suy tính một lát rồi đi về phía Tòa nhà số 1. Còn Khương Dư Linh ở phía này, đi đến một nơi vắng vẻ không có ai, liền nói vọng về phía sau: "Ra đây đi."

"Ở đây không có ai."

Lời nói đột ngột của cô làm Đường Viện Viện và Lâm Thanh Hứa hơi không hiểu gì cả. Hai người liếc nhìn nhau. Giây tiếp theo, một bóng dáng màu đỏ từ khu vực cây xanh chạy vụt ra.

Cô ta tóc tai bù xù, một con mắt lộ ra ngoài đầy sát khí, nhưng cũng tràn ngập tò mò: "Sao cô biết tôi ở đây?"

...


Bạn đang đọc truyện trên truyenvang.com