Xuyên Qua Rồi, Thiên Kim Thật Đã Trở Thành Một Nhà Khoa Học Tài Ba

Chương 170: Chúc ngươi sớm sinh quý tử (1)





Đúng là có tật giật mình.

Ba người Trương Xuân Hoa hoảng loạn ăn xong đồ ăn trong chén, liền trốn như chạy vào phòng bếp.

Truyện được đăng và Edit bởi Mèo Ghiền Truyện.

Và lần này đi vào, về cơ bản không ra ngoài nữa.

Bởi vì tài nấu ăn của họ quả thật không ra sao, mà Khương Dư Linh lại ôm tâm tư cố ý tra tấn họ. Đồ ăn làm ra không nói mặn thì nói không có vị, chờ đến khi Khương Dư Linh tự mình muốn đi ngủ, lại bảo ba người họ xay bột cho nàng để làm sữa đậu nành. Không những thế, nàng còn nói sáng mai muốn uống canh gà, bắt họ phải hầm gà thật nhừ.

Tóm lại, đêm nay, ba người Trương Xuân Hoa đều không được ngủ bao nhiêu. Thậm chí khi nghỉ ngơi, nằm mơ cũng thấy Khương Dư Linh đang chê đồ ăn họ làm không ăn được.

Thật sự là khổ không nói nên lời.

Mãi cho đến sáng sớm hôm sau, Khương Dư Linh mới đại phát từ bi thả họ đi ngủ.

Khoảng nửa buổi sáng, Khương Thâm đã trở về. Khác với vẻ mệt mỏi khi đi, lúc về Khương Thâm hiên ngang khí thế, nhìn Khương Dư Linh trong mắt cũng không còn chút sợ hãi nào.

Khương Dư Linh vừa thấy bộ dạng này của ông ta, liền biết ông ta phần lớn là đã gặp Hoàng An, bị Hoàng An thuyết phục.

Sự thật quả nhiên là vậy. Ngày hôm qua Khương Thâm đi trên trấn vừa vặn gặp Hoàng An đã bán hết thịt. Hoàng An hỏi ông ta Khương Dư Linh có tìm được chưa. Khương Thâm liền khóc lóc kể lể chuyện Khương Dư Linh báo mộng. Hoàng An lập tức cười to bảo là hoang đường, nếu phụ mẫu Khương Dư Linh thật sự lợi hại như vậy, thì tại sao không trực tiếp báo mộng cho bọn hắn?

[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn -

Huống hồ, Khương Dư Linh cũng chỉ đánh thắng được nhà Khương Thâm, chứ không phải đối thủ của ông ta.

Điều này chứng tỏ cái gọi là phụ mẫu Khương Dư Linh đang nhìn bọn họ một chút cũng là nói bậy. Nàng sở dĩ đột nhiên trở nên lợi hại, là vì trước đây nàng giả vờ, bây giờ vì sắp phải gả cho ông ta nên mới không kìm được bộc lộ.

Lời nói của Hoàng An vô cùng có lý. So với chuyện Khương Dư Linh báo mộng, Khương Thâm tự nhiên càng tin lời giải thích của Hoàng An. Ông ta lại lần nữa có ý định bán Khương Dư Linh đi, nhưng vì không phải đối thủ của Khương Dư Linh, bèn cùng Hoàng An bàn bạc, chuẩn bị cho Khương Dư Linh uống thuốc mê. Đợi Khương Dư Linh ngất đi sẽ trói lại. Dù sao Khương Dư Linh cũng đã bỏ nhà đi một lần, lần này nếu nàng mất tích, ông ta lại giả vờ tìm kiếm một chút, sẽ không ai biết là ông ta ra tay.

Thuốc mê do Hoàng An cung cấp, sáng sớm ngày mai ông ta sẽ đi trên trấn lấy. Ngày mai ban ngày ông ta sẽ tìm cách cho Khương Dư Linh uống thuốc xong. Buổi tối Hoàng An sẽ đến kéo người đi. Đến tay Hoàng An, Khương Dư Linh không c.h.ế.t cũng lột da.

Chỉ là thuốc mê hơi đắt, cần năm lạng bạc, còn phải trừ vào sính lễ. Như vậy, Khương Thâm chỉ có thể nhận được ba mươi lăm lạng, nhưng dù là ba mươi lăm lạng, cũng làm Khương Thâm vô cùng cao hứng.

Tổng cộng vẫn hơn không có một xu nào.

"Dư Linh, dậy sớm vậy, sao không ngủ thêm một lát đi?"

Kế hoạch vô cùng hoàn hảo, Khương Thâm vừa thấy Khương Dư Linh liền nhịn không được cười tươi.

"Ta đây không phải đang đợi ngươi sao?" Khương Dư Linh nhướng con nhìn hai bàn tay không không của Khương Thâm, cau con: "Nhị thúc, chăn đệm của ta đâu? Không mang về à?"

Khương Thâm vẫn cười hà hà: "Chăn đệm nói ở tiệm tạm thời đã hết, tạm biệt một chút. Nhưng nhị thúc nghĩ, Dư Linh con cần dùng phải dùng loại tốt nhất, cho nên chuẩn bị chờ thêm mấy ngày lên phố xem."

"Vậy mấy ngày nay ta đắp cái gì?" Sắc mặt Khương Dư Linh lập tức tối sầm xuống: "Ngươi muốn ta bị bệnh sao?"

 


Bạn đang đọc truyện trên truyenvang.com