Xuyên Nhanh: Lần Nào Cũng Là Tôi Nằm Không Cũng Trúng Đạn

Chương 25: Đại gia, ta chỉ làm tiểu nhị thôi (25)



Ám Nhất thấy Trương thị hành lễ với mình, liền làm bộ như tình cờ gặp gỡ, cười nói:

“Thì ra là đại tẩu nhà họ Trương! Từ lúc chia tay ngoài cổng thành đến nay, không ngờ lại có thể tình cờ gặp lại ở đây, xem ra đã ổn định nơi ăn chốn ở rồi. Đại tẩu đừng khách sáo, khi đó cũng chỉ là việc giơ tay nhấc chân thôi, sao đáng để đại tẩu đa lễ thế.”

Trương thị nghe vậy gật đầu, đáp:

“Thật đúng là khéo. Đại gia đang đứng ngay trước cửa nhà ta. Mẹ con ta vào kinh xong thì thuê căn nhà này ở tạm từ đó tới giờ.”

“Ồ?” — con cáo già Ám Nhất làm bộ ngạc nhiên, cười nói:

“Hôm nay ta đến khu này thăm bạn, chẳng ngờ người ta đi vắng, đang định thất vọng ra về, ai ngờ lại may mắn gặp được đại tẩu, xem như chuyến đi này cũng không uổng công.”

Nghe hắn nói thế, Trương thị lại cảm thấy khó xử.

Muốn mời hắn vào nhà thì thấy mình là góa phụ, chủ động mời một người đàn ông vào nhà e là không hợp lễ nghĩa. Nhưng nếu đã gặp nhau ngay trước cửa nhà, mà còn không mời vào, thì lại thấy quá tuyệt tình.

Nghĩ ngợi một lát, Trương thị vẫn mỉm cười nói:

Trà Đá Dịch Quán

“Nếu đại gia không chê, mời vào nhà uống chén nước, nghỉ chân một chút.”

Nói rồi liền mở toang cửa mời Ám Nhất vào.

Ám Nhất chẳng hề khách sáo, chắp tay hành lễ với Trương thị, rồi ngang nhiên bước vào sân như thể chẳng để tâm chuyện một nam nhân tùy tiện vào nhà góa phụ là có gì không ổn.

Trương thị mời Ám Nhất vào, đặt ghế giữa sân cho hắn ngồi.

Để tránh điều tiếng, bà còn cố ý mở toang cổng sân, để người ngoài đường có thể nhìn vào thấy rõ ràng tình hình trong sân.

Ám Nhất thấy vậy liền hiểu bà cố ý giữ lễ, cũng chỉ mỉm cười không nói, ngồi ngay ngắn giữa sân.

Trương thị xoay người vào bếp, đảo mắt một vòng, trong nhà nghèo đến mức chẳng có gì ra hồn, chỉ còn cách đun ấm nước nóng, rót một bát mang ra mời khách.

Ám Nhất không chê bai gì, cầm bát nước vừa uống vừa cười nói:

“Đại tẩu nhà họ Trương, sao không thấy Tiểu Ngũ Tử đâu?”

Nghe hắn hỏi đến con gái mình, mặt Trương thị hiện lên nụ cười hiền từ, trả lời:

“Nó đi làm rồi. Đứa nhỏ đó sợ ta cực khổ, nên đã xin làm học việc ở Trạng Nguyên Lâu, mỗi ngày đi sớm về muộn, bảo là phải kiếm tiền nuôi mẹ.”

“Ồ? Đi làm học việc sao…”

Ám Nhất đặt bát nước xuống, ánh mắt không chớp nhìn thẳng vào Trương thị, bỗng hỏi một câu:

“Ta lại muốn biết, con gái nhà ai mà lại dám đi làm học việc như thế nào?”

Nghe vậy, sắc mặt Trương thị biến đổi hẳn, bà lập tức chạy đến cửa sân, “rầm” một tiếng đóng sầm cánh cổng lại, sau đó quay lại, lưng dựa vào cửa, ánh mắt căng thẳng nhìn Ám Nhất, không nói tiếng nào, mồ hôi từ thái dương lấm tấm chảy ra.

Ám Nhất nhìn chằm chằm vào mặt Trương thị, không bỏ sót bất kỳ biểu cảm nào.

Hai người cứ thế đối mặt im lặng.

Một lúc sau, Trương thị là người phá vỡ sự im lặng trước, bà nhìn Ám Nhất với ánh mắt van nài, trong mắt rưng rưng lệ, giọng nghẹn ngào cất lời:

“Đại gia… tất cả đều là lỗi của ta. Nếu không phải vì ta vô dụng, thì cũng đâu đến nỗi…”

Ám Nhất không nói gì, chỉ gật đầu ra hiệu cho bà nói tiếp.

Không ngờ Trương thị bất ngờ ôm mặt òa khóc, vừa khóc vừa nói bằng giọng nghẹn ngào, lộn xộn:

“Đều là ta! Đều là ta!! Ta khắc c.h.ế.t cha của con bé! Còn hại con gái ta bị từ hôn! Ta vô dụng! Ta không bảo vệ nổi con mình! Cũng không bảo vệ nổi bản thân! Ta chẳng đủ bản lĩnh để nuôi sống con gái ta…”

Nhìn thấy Trương thị khóc rống lên, Ám Nhất lập tức luống cuống tay chân.

[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn -

Từ nhỏ hắn đã được nuôi dạy trong trại huấn luyện ám vệ, từ lúc có trí nhớ đến nay đều sống trong rèn luyện khắc nghiệt.

Không chỉ học kỹ năng g.i.ế.c người, hắn còn học đầy đủ các loại lễ nghi, y dược, dịch dung, thậm chí cả kỹ thuật trộm cắp…

Nhưng suốt bốn mươi mấy năm cuộc đời, chưa ai dạy hắn cách dỗ dành một người phụ nữ đang khóc.

Nhìn gương mặt Trương thị nhăn nhúm, miệng mếu máo, mũi đỏ lên, nước mắt nước mũi hòa lẫn lem luốc khắp mặt — thật sự... xấu.

Không phải hắn chưa từng thấy phụ nữ khóc.

Chỉ là những nữ nhân hắn từng thấy, phần lớn đều là tiểu thư khuê các trong cung đình, khóc cũng phải duyên dáng, nước mắt lưng tròng, khiến người ta thương tiếc.

Còn Trương thị — khóc như muốn nghẹn cả người, vừa sụt sùi vừa nấc lên không dứt...

Ám Nhất bỗng cảm thấy bản thân thật nực cười, vì trong suốt cuộc đời không biết sợ là gì, giờ đây lại thấy hơi sợ một người phụ nữ khóc.

“Cái đó... đại tẩu à…”

Ám Nhất lúng túng an ủi:

“Tẩu đừng khóc nữa…”

Hắn vốn chỉ định thăm dò sơ qua, không ngờ lại khiến Trương thị khóc thành như vậy, nghĩ lại thì cũng có chút áy náy.

Đáng lẽ không cần phải dọa người ta đến mức này.

Tất cả đều là lỗi tại ông chủ đa nghi kia, rõ ràng nói là không sao rồi mà vẫn nhất định bắt người đi điều tra.

Lần đầu tiên Ám Nhất cảm thấy bất mãn với Yến Hành.

“Đại tẩu à, tẩu bình tĩnh một chút.”

“Lúc trước ở ngôi miếu hoang, ta đã nhìn ra tiểu ngũ tử là con gái rồi, cũng đâu có làm gì hai mẹ con tẩu đâu.”

Đúng là phụ nữ làm từ nước, khóc mãi không ngừng, chẳng thở nổi.

Nghe vậy, Trương thị ngẩn người, trên mặt vẫn còn vệt nước mắt, ngơ ngác nhìn Ám Nhất, có vẻ chưa kịp phản ứng.

Ám Nhất nhìn thấy mặt mũi bà khóc sưng đỏ cả lên, không khỏi thở dài, lại nhẹ giọng an ủi:

“Đại tẩu, tẩu đừng sợ. Khóc đến đáng thương thế này rồi, đi rửa mặt trước đi, rồi ta từ từ nói chuyện.”

Trương thị vội đi múc nước, lau mặt qua loa, rồi đứng trước mặt Ám Nhất, đầy bất an, giống như đang chờ bị tuyên án vậy.

Ám Nhất nhìn bộ dáng khúm núm của bà, không khỏi mềm lòng, dịu giọng nói:

“Tẩu đừng lo. Ta nói thật đó. Lúc ở ngôi miếu, ta đã sớm nhận ra Tiểu Ngũ Tử là con gái rồi. Con bé gầy gò, mặc quần áo con trai thì đúng là giống nam, nhưng cũng không qua mắt được chúng ta — những người luyện võ.

Không chỉ ta, công tử nhà ta và mấy huynh đệ khác cũng biết rõ. Nhưng cũng đâu có ai làm gì mẹ con tẩu đâu.”

“Thì ra là vậy…”

Nghe vậy, Trương thị cuối cùng cũng thở phào nhẹ nhõm.

Trong lòng càng thêm cảm kích Ám Nhất và đám người của hắn, liền cúi người hành lễ, miệng rối rít cảm ơn:

“Đại gia, thật sự cảm ơn ngài đã chiếu cố! Mẹ con ta, ta và con gái ta – Tiểu Ngũ Tử – thật sự cảm kích vô cùng.”

Ám Nhất gật đầu, không khách sáo gì, liền hỏi tiếp:

“Tiểu Ngũ Tử sao lại đi làm tiểu nhị ở Trạng Nguyên Lâu thế? Con gái mà gan cũng lớn quá nhỉ.”

Trương thị thở dài, đáp:

“Chuyện đó... tất cả đều là lỗi của ta cả…”


Bạn đang đọc truyện trên truyenvang.com