Hứa Vận Minh ngơ ngác "à" một tiếng, cúi đầu nhìn chiếc bánh kem trong tay. Bánh được làm thủ công tỉ mỉ, mùi thơm hấp dẫn, hình dáng đáng yêu, là kiểu mà các cô gái thích nhất. Bánh mới làm hôm nay chắc chắn không thể hết hạn được.
"Không có lấy nhầm mà."
Bùi Dã Mục nhìn về phía tủ kính: "Tầng thứ hai từ trái sang phải, cái bánh kem thứ mấy ấy, cô ấy thích vị đó."
Hứa Vận Minh ngơ ngác quay lại tủ kính, lấy ra chiếc bánh kem khác rồi đưa đến trước mặt Vân Xu. Cô quả nhiên lộ vẻ ngạc nhiên vui mừng, cười nói: "Cảm ơn."
Hứa Vận Minh vừa ngơ ngác vừa cảm thấy có gì đó không đúng, như thể mình đã thua một bậc.
Liên Văn thương hại nhìn anh. Hai người hoàn toàn không cùng đẳng cấp.
Chỉ cần nhìn Vân Xu vừa rồi vì câu nói kia mà liếc nhìn ông chủ mấy cái là biết sự chú ý của cô ấy đặt ở đâu.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.com.vn -
Đối với công việc này, Vân Xu ban đầu có chút lo lắng, nhưng mọi người trong quán cà phê đều rất tốt bụng, đặc biệt là Liên Văn chăm sóc cô như một người chị gái. Dần dần, Vân Xu cũng cười nhiều hơn.
Ở trong nhà mãi khác hẳn với việc ra ngoài. Tâm trạng nặng nề của cô dần tan biến, thế giới dường như cũng trở nên nhiều màu sắc hơn.
Hơn nữa, khi Liên Văn đi làm về, cô ấy vừa hay đi ngang qua cổng khu dân cư, vẫy tay một cái là trực tiếp nhận luôn việc đưa đón Vân Xu đi làm về. Chỉ là ông chủ sau khi cô ấy giành nói trước đã nhìn chằm chằm cô ấy một lúc lâu.
Sau đó Liên Văn mới nhớ ra, nhà ông chủ hình như cũng tiện đường.
Hôm nay trời nhá nhem tối, Liên Văn đưa Vân Xu đến cổng khu dân cư. Vân Xu chào tạm biệt rồi quay người về nhà. Khi đi qua một con đường nhỏ bắt buộc phải qua, cô thấy phía trước có một con thú nhồi bông rất lớn. Không đúng, nói chính xác hơn là một bộ đồ thú bông người mặc.
Truyện được đăng và Edit bởi Mèo Ghiền Truyện.
Một con gấu màu nâu, mắt to đen láy, khóe miệng cong lên.
Có hai đứa trẻ vây quanh nó, trông rất giống nhau, chắc là anh em. Mẹ của chúng đứng ở cách đó không xa mỉm cười.
Con thú bông cầm hai quả bóng bay, sau đó đưa một quả cho cậu em.
Anh trai muốn quả bóng bay còn lại, con thú bông tiếc nuối lắc đầu, tỏ ý không thể cho.
Anh trai ấm ức, lại không với tới quả bóng bay cao kia, chỉ có thể nhìn vào quả bóng trong tay em. Cuối cùng, tình huống diễn biến thành hai anh em đánh nhau, quả bóng bay nhẹ nhàng bay sang bên kia.
Còn con thú bông thì như bị đơ ra, đứng im tại chỗ không nhúc nhích.
Người mẹ vội vàng chạy tới, kéo hai đứa con đang đánh nhau ra, vừa dỗ dành vừa trách mắng.
Lúc này, con thú bông mới như phản ứng lại, nhặt quả bóng bay trên mặt đất lên, cùng với quả còn lại trên tay đưa cho hai đứa trẻ.
Hai đứa trẻ đều bắt được bóng bay, cuối cùng cũng nở nụ cười.
Người mẹ lại quay sang trách mắng: "Hai cái đều có thể cho, sao lúc nãy anh không cho? Cứ phải làm con khóc rồi đánh nhau như vậy. Sao lại có người như anh chứ?"
Con thú bông không nói một lời. Người mẹ nói đủ rồi mới vui vẻ rời đi.
Sau đó, con thú bông chậm rãi tháo chiếc đầu ra, lộ ra khuôn mặt tuấn tú của một chàng trai trẻ. Da anh rất trắng, mũi cao thẳng, khóe môi dường như bẩm sinh đã hơi cong lên, luôn mang theo ý cười. Khi đôi mắt cong lên, dường như có ánh sáng nhạt tỏa ra.