Quý Xuyên cầm điện thoại cùng dây sạc đi vào phòng Hứa Thuật, vừa bước vào vừa hỏi:
“Khóa cửa làm gì đấy?”
Hứa Thuật ho khan hai tiếng, rồi lảng sang chuyện khác:
“Cái sạc này… là của ông chủ à?”
Quý Xuyên quay đầu lại, nhìn cậu với vẻ kỳ quái:
“Chẳng lẽ người chơi lại tự mang theo mấy thứ này vào đây?”
“…”
Hứa Thuật im lặng, nhận lấy điện thoại, thử bật lên một lần nữa quả nhiên vẫn không lên nguồn.
Hứa Thuật nghĩ một lát rồi nói:
“Tôi từng đọc được một thông tin nói rằng điện thoại để quá lâu không dùng có thể bị ‘ngủ đông’ pin, nên không sạc được. Muốn khởi động lại thì phải kích pin. Tôi nghĩ chúng ta có thể thử xem sao.”
Quý Xuyên hỏi:
“Làm thế nào?”
“Cắm trực tiếp vào máy tính qua cổng USB, nhưng hình như phải chờ một lúc, có thể mất cả tiếng máy mới nhận sạc bình thường. Chắc hôm nay chưa xem được bên trong đâu.”
“Vậy thử đi.”
Nói rồi Quý Xuyên quay người đi xuống lầu.
Dưới lầu có một chiếc máy tính trong thư phòng, lúc trước bọn họ từng bật lên để tìm manh mối.
Hứa Thuật ngẩn ra một chút, rồi lập tức hiểu ý. Cậu để lại cục sạc, bỏ điện thoại vào túi rồi nhanh chân đi theo.
Lúc này Lương Lương và hai người kia đang ngồi ở ghế sofa trong phòng khách, mặt mày nghiêm trọng, có vẻ đang bàn chuyện gì đó.
Hứa Thuật chỉ liếc qua rồi nhanh chóng đi vào thư phòng vừa đúng lúc thấy Quý Xuyên đang cúi người rút dây nguồn từ máy tính.
Dù sao cũng phải chờ vài tiếng máy mới lên được, nên cắm trong phòng mình thì an toàn hơn.
Hứa Thuật giúp anh ta dọn màn hình. Tiếp theo là một khoảng thời gian chờ đợi dài đằng đẵng.
Vừa hay có thời gian nghỉ ngơi, cậu quay về phòng chợp mắt một lát, Quý Xuyên cũng hình như khóa cửa rồi ngủ.
Vì mọi người đều hiểu rõ buổi tối chắc chắn sẽ chẳng thể nào ngủ yên.
Lúc tỉnh dậy, bên ngoài trời đã tối đen. Hứa Thuật nhìn đồng hồ, đã hơn 8 giờ tối.
Cậu vừa gãi đầu, vừa ngáp dài đi ra khỏi phòng, chuẩn bị xuống lầu ăn chút gì đó.
Đúng lúc đó, cậu nghe thấy tiếng mở cửa từ căn phòng đối diện nên dừng bước chờ.
Không lâu sau, Quý Xuyên mở cửa bước ra. Anh ta ngẩng mắt nhìn Hứa Thuật, giọng nhàn nhạt:
“Đói rồi.”
Dưới phòng khách, Lương Lương và những người còn lại vừa mới ăn xong, vẫn đang ngồi đó chưa rời đi.
Thấy hai người xuống lầu, bọn họ cũng không có phản ứng gì đặc biệt.
Hiện tại, năm người chơi như đã chia thành hai phe, đến mức chẳng ai nói với ai câu nào.
Nhưng điều đó cũng chẳng sao dù sao thì khi rời khỏi trò chơi này, bọn họ vốn cũng chỉ là người xa lạ.
Ông chủ mặt nặng nề bưng đồ ăn lên bàn cho Hứa Thuật và Quý Xuyên.
Hứa Thuật vừa ăn vừa lén liếc nhìn Quý Xuyên, thấy anh ta thật sự không ngại dùng bữa, trong lòng không khỏi thầm khâm phục. Đánh ông chủ đến mức đó mà còn dám ăn cơm người ta nấu, không sợ bị bỏ thuốc độc sao?
Nhưng mà đêm nay món cải thìa ăn cũng không tệ, giòn và thanh mát, rất ngon miệng.
Hứa Thuật đang đói đến mức bụng réo ầm ầm, liền vùi đầu ăn liền mấy bát cơm, hoàn toàn không để ý đến dáng vẻ người khác.
Ngay lúc cậu định gắp thêm một đũa cải, Tiêu Mỹ ngồi bên trái bỗng nhiên bật dậy, rồi bất ngờ chộp lấy cái đĩa ngay trước mặt cậu ném mạnh ra đất!
“Rầm” một tiếng lớn vang lên, đĩa vỡ tan tành, đồ ăn văng tung tóe đầy sàn.
Tay Hứa Thuật vẫn cầm đũa, đơ luôn tại chỗ, ngẩng đầu lên hỏi:
“Cô làm gì vậy?”
Ngay khoảnh khắc đó, cậu đã thấy rõ ánh mắt của Tiêu Mỹ tràn ngập oán hận đến rợn người.
“Anh còn nuốt nổi thức ăn à?!” Tiêu Mỹ giận dữ nhìn chằm chằm cậu, vì cô đang đứng còn cậu ngồi nên khí thế đặc biệt áp đảo.
“Các người rõ ràng biết cấm kỵ là gì, tại sao không nói sớm đi?! Nếu anh nói cho tôi sớm một chút, tôi đã không kích hoạt nó rồi!!”
“Anh không thấy sao?! Tôi chỉ là một nữ sinh cấp ba mới 16 tuổi thôi đấy!! Nếu tôi c.h.ế.t rồi, anh vui lắm đúng không?!”
Cô càng nói càng kích động, còn giơ tay định túm lấy cổ áo Hứa Thuật.
Cậu vội nghiêng người tránh né, vừa tránh vừa giải thích:
“Cô hiểu lầm rồi, thật ra là khi cô…”
“CÂM MỒM!! ĐỒ PHẢN BỘI!!”
Tiêu Mỹ hét to, đột nhiên thò tay ra sau lưng, không biết lôi từ đâu ra một con dao.
Hứa Thuật chỉ thấy ánh d.a.o loé lên, lập tức bật dậy lùi nhanh về sau vài bước, miệng la lớn:
“Dừng lại! Bình tĩnh nào! Cô mà còn như vậy thì tôi không khách sáo đâu đấy!”
Tiêu Mỹ khựng lại một chút, lạnh lùng cười:
“Không khách sáo? Thế sao anh không dám làm vậy với Quý Xuyên? Chỉ biết bắt nạt con gái thôi đúng không?! Tôi nói cho anh biết, hôm nay tôi có c.h.ế.t thì cũng phải kéo theo một kẻ làm đệm lưng!”
Hứa Thuật thấy vậy, trong lòng chỉ biết thở dài một tiếng, cảm thấy vô cùng bất lực.
Cậu có thể hiểu tâm trạng của Tiêu Mỹ lúc này nếu đổi lại là cậu, có lẽ cũng chẳng thể bình tĩnh nổi.
Nhưng dù có thể thông cảm, cũng không có nghĩa là cậu cam tâm chờ chết.
Thấy Tiêu Mỹ lại hét lớn giơ d.a.o lao đến, Hứa Thuật nhắm chuẩn thời điểm, nghiêng người tránh rồi chộp lấy cánh tay cô.
Chỉ hơi dùng sức bẻ nhẹ một cái, tay Tiêu Mỹ lập tức mất lực, con d.a.o nhỏ rơi “keng” xuống đất.
Tiêu Mỹ sững sờ cúi đầu nhìn lưỡi d.a.o rơi trên sàn, sắc mặt thay đổi, rồi bất ngờ òa khóc nức nở.
Hứa Thuật thấy vậy liền vội buông tay ra, vừa lùi lại vừa giải thích:
“Cái này… thật sự không phải lỗi của tôi. Tôi cũng chỉ đoán ra cấm kỵ sau khi nghe cô kể xong mọi chuyện thôi…”
“Thật sự xin lỗi, thật ra… tôi cũng hiểu…”
Tiêu Mỹ nước mắt giàn giụa, từ từ khuỵu gối xuống sàn, vừa khóc lớn vừa nói:
“Tôi chỉ là… không cam lòng thôi! Tôi còn trẻ như vậy, tại sao lại phải c.h.ế.t ở cái nơi quái quỷ này?! Tôi không muốn c.h.ế.t thảm như chị Chu đâu… ô ô ô…”
Hứa Thuật nghe vậy chỉ biết thở dài. Cậu ngồi xổm xuống trước mặt cô, cố ý hạ giọng an ủi:
“Thật ra cái ‘cấm kỵ’ đó… hiện giờ vẫn chỉ là suy đoán thôi. Biết đâu bọn tôi đoán sai thì sao?”
Tiêu Mỹ lau nước mắt, ngẩng đầu hỏi:
“Thật sự… có khả năng đó sao?”
Trong lòng Hứa Thuật thì nghĩ cô c.h.ế.t chắc rồi, nhưng miệng lại không dám nói vậy:
“Đương nhiên là có thể chứ. Biết đâu… người c.h.ế.t đêm nay lại là tôi cũng không chừng.”
Tiêu Mỹ nhìn chằm chằm cạu vài giây, rồi bỗng nhiên khóc to thành tiếng, sau đó dang hai tay nhào đến ôm chầm lấy Hứa Thuật.
Cô ôm rất chặt, còn vừa khóc vừa nói:
“Tôi biết anh chỉ đang an ủi tôi thôi… cảm ơn… cảm ơn anh…”
Hứa Thuật đột nhiên cảm thấy, cách cô nói những lời này… có chút là lạ giống hệt kiểu thoại của mấy nữ phản diện trong phim truyền hình.
Một luồng lạnh buốt tức khắc chạy dọc sống lưng cậu. Trước khi đầu óc kịp phản ứng, cơ thể Hứa Thuật đã hành động theo bản năng. Cậu lập tức đẩy mạnh Tiêu Mỹ ra xa!
“Rẹt” một tiếng xé vải, Hứa Thuật nghiêng đầu nhìn lại bên vai trái của cậu, chỗ vải áo đã bị một lưỡi d.a.o sắc rạch ra một đường dài.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn -
Làn da bị cứa nhẹ, m.á.u bắt đầu rỉ ra thành từng giọt đỏ.
Cùng lúc đó, Tiêu Mỹ bị đẩy bật ra hét lớn:
“Tại sao các người không ra tay?! Không phải đã bàn xong rồi sao?!”
Lương Lương lập tức biến sắc, cau mày đáp:
“Cô đang nói linh tinh gì vậy? Ai bàn với cô chứ? Cô đột nhiên phát điên khiến chúng tôi cũng hoảng sợ đấy!”
Cao Trọng há miệng định nói gì đó, nhưng cuối cùng lại thôi.
Đúng lúc ấy, một tiếng “Bang!” lớn vang lên từ phía bên kia, thu hút sự chú ý của tất cả mọi người.
Thì ra là Quý Xuyên, nãy giờ vẫn im lặng ăn cơm, đột ngột ném đũa xuống bàn.
Quý Xuyên đập mạnh đũa xuống bàn, tiếng động vang lên như sấm giữa không khí căng thẳng khiến tất cả đều giật mình quay lại nhìn.
Hắn đứng dậy, ánh mắt sắc như d.a.o đảo qua từng người trong phòng. Giọng nói trầm thấp, nhưng mang theo áp lực nặng nề:
“Mấy người đủ rồi đó.”
Ánh mắt hắn dừng lại trên người Tiêu Mỹ, lạnh lùng hỏi:
“Cô vừa rồi nói cái gì? Ai ‘nói tốt’ với cô? Ai bảo cô ra tay?”
Tiêu Mỹ nghẹn lời, ánh mắt đầy d.a.o động, lui lại một bước theo bản năng, nhưng vẫn cố cãi lại:
“Là… là bọn họ! Là lúc nãy… ánh mắt của Cao Trọng! Tôi thấy rõ ràng…”
Cao Trọng chợt run lên, vội vàng lắc đầu phủ nhận:
“Tôi không có! Tôi thật sự không nói gì cả! Tôi… tôi không biết cô ta đang nói gì!”
Lương Lương lạnh lùng nhìn Tiêu Mỹ:
“Cô đang tìm cái cớ để g.i.ế.c người thì có.”
Tiêu Mỹ tức khắc đỏ mặt tía tai, nhưng lại không tìm được lời nào để phản bác.
Quý Xuyên không để ý đến tranh cãi của họ, mà đi tới bên Hứa Thuật, nhìn vết thương trên vai cậu rồi hỏi:
“Không sao chứ?”
Hứa Thuật khẽ lắc đầu, miễn cưỡng nói:
“Chỉ là vết xước nhẹ, không sâu lắm.”
Quý Xuyên gật đầu, sau đó quay đầu nhìn Tiêu Mỹ, giọng càng thêm lạnh:
“Tôi không quan tâm cô là thật sợ hay đang giả vờ. Nhưng nếu còn có lần sau thì đừng trách tôi ra tay không khách khí.”
Không khí như đóng băng lại trong chốc lát.
Tiêu Mỹ cắn chặt môi, cúi đầu không nói một lời.
Nam Cung Tư Uyển
Còn Lương Lương, Cao Trọng, và cả Hứa Thuật đều hiểu đến nước này rồi, nhóm người chơi vốn đã phân hóa, giờ đây lại càng rạn nứt không thể cứu vãn.
Mà điều đáng sợ nhất là trò chơi vẫn chưa kết thúc.
Hắn cau mày đứng dậy, ánh mắt lần lượt lướt qua từng người, cuối cùng dừng lại trên người Hứa Thuật:
“Ồn ào muốn chết, lên lầu.”
Trò hề này cũng vì vậy mà đột ngột kết thúc.
Khi Hứa Thuật lên lầu, cậu quay đầu lại liếc nhìn Tiêu Mỹ chỉ thấy sắc mặt cô trắng bệch, đang trừng mắt nhìn Lương Lương, cậu liền đại khái đoán được chuyện gì đang xảy ra.
Tuy nhiên, cậu cũng không muốn lãng phí thời gian vào một người sắp c.h.ế.t nữa.
Mang theo tâm trạng rối bời, Hứa Thuật trở lại phòng mình.
Trong khi bụng cậu liên tục réo lên vì đói, thời gian dần trôi đến rạng sáng.
Cùng lúc đó, cũng như hôm qua, tiếng bước chân nặng nề lại vang lên đúng giờ.
Và đúng lúc đó, Hứa Thuật lờ mờ nghe thấy một tiếng chuông báo thức yếu ớt vang lên.
Nhưng lần này, bước chân không dừng lại ở cửa phòng Lương Lương.
Vài giây sau, từ căn phòng của Tiêu Mỹ, bỗng vang lên một tiếng hét thê thảm đến cực điểm!
Âm thanh đầy tuyệt vọng vang vọng khắp căn nhà trọ, tựa như sấm sét nổ tung. Khi tiếng kêu đạt đến cao trào, nó đột nhiên im bặt.
Toàn bộ thế giới trở nên yên lặng c.h.ế.t chóc.
Hoàn toàn giống như đêm hôm qua.
Hứa Thuật dùng tay che mắt, nhưng trong đầu lại không ngừng hiện lên hình ảnh Chu Phù bị sát hại một cách thê thảm.
Sáng mai, cảnh tượng đó sẽ tái hiện trong phòng của Tiêu Mỹ.
Khi còn viết tiểu thuyết, cậu chưa bao giờ nghĩ rằng việc nhìn người khác c.h.ế.t lại có thể khiến người ta khó chịu đến như vậy.
cậu trằn trọc, không biết đã xoay người bao nhiêu lần, cuối cùng mới mơ mơ màng màng thiếp đi.
⸻
Sáng hôm sau, cậu bị Quý Xuyên gõ cửa đánh thức.
Hứa Thuật vừa mở cửa, Quý Xuyên đã đưa điện thoại đến trước mặt cậu.
Trên màn hình là giao diện một ứng dụng trò chuyện riêng tư.
cậu hơi sững người, vừa nhận lấy vừa hỏi:
“Có phát hiện gì sao?”
Quý Xuyên đi vào phòng, chỉ lạnh nhạt nói:
“Tự xem đi.”
Hứa Thuật bĩu môi, cúi đầu nhìn vào màn hình.
Vừa liếc một cái, cậu đã thấy khung trò chuyện được ghi chú tên là “Thân ái”.
Trong lòng cậu lập tức dấy lên một suy đoán mơ hồ, liền kéo lịch sử trò chuyện từ dưới lên xem kỹ.
Rất nhanh, cậu thấy một đoạn hội thoại:
【Bảo bối, chồng em hôm nay về quê phải không?】
【Đúng vậy, quán cũng chẳng có khách, một mình em chán c.h.ế.t đi được~】
【Thế ra ngoài đi, mình đi xem phim nhé, hôm nay có phim mới chiếu đó…】
Trong toàn bộ đoạn trò chuyện, hai người xưng hô thân mật, thường xuyên hẹn nhau ăn uống, dạo phố, xem phim…
Hứa Thuật vừa đọc vừa nghĩ:
Nếu đổi lại là mình là ông chủ, nhìn thấy tin nhắn vợ mình như thế này, chắc cũng phát điên thôi.
Cậu thoát khỏi giao diện trò chuyện riêng, lướt xuống dưới và phát hiện mỗi lần người vợ ngoại tình, cô đều viện cớ nói rằng đang đi cùng một đồng nghiệp nữ tên là Hạ Vũ.
Chừng đó bằng chứng đã đủ để bóc trần lời hứa “mãi mãi bên nhau” giữa hai vợ chồng.
Nếu Hứa Thuật chưa sớm đoán ra cấm kỵ, thì đây chính là một gợi ý quan trọng cho người chơi.
Còn hiện tại, nó cũng là bằng chứng quyết định, xác nhận rằng suy đoán về cấm kỵ hoàn toàn chính xác.
Hứa Thuật đặt điện thoại xuống, nói:
“Xem ra đây là chuyện thường tình: một người vợ ngoại tình, bị chồng g.i.ế.c chết. Có lẽ ông chủ sau đó tự sát, rồi hóa thành quỷ, tiếp tục ở lại nơi này để g.i.ế.c những người chơi vi phạm điều cấm kỵ.”
Quý Xuyên lại lắc đầu, nhận lấy điện thoại, mở phần thông tin của gã người tình:
“Không đơn giản vậy đâu.”
Hứa Thuật sững người, nhìn chằm chằm màn hình một lát, rồi đột nhiên trợn to mắt kinh ngạc: