Từ Chu Nhan, tôi không thấy chút đau buồn nào, có lẽ hắn chưa biết tin Chu Nhan đã chết.
Còn Hoa Cùng, hắn nhíu mày hỏi Hoa Dinh: "Dinh nhi, sao con lại ở đây? Hoa Kỳ đi cầu viện họ Chu, nói con gặp nguy hiểm, La Hiển Thần không cứu được, ông nội con, Mộ Quan Hầu họ Chu cùng Chu Kháng đều đi tìm con."
Với tôi, họ chọn cách phớt lờ.
Hoa Dinh khẽ gật đầu: "Ông nội họ ở phía sau, chắc sắp đến rồi, tiểu Kỳ đi cùng ông."
Lời nàng vừa dứt, mặt Hoa Cùng dịu xuống.
Hắn ho nhẹ: "Như vậy thì tốt, con có biết lần này gặp nạn, nhà ta lo lắng thế nào không? Tiểu Kỳ bướng bỉnh, không chịu nói với Chu Nhan, chỉ muốn báo với Chu Kháng."
"May mà Chu Kháng không quá ngỗ nghịch, thêm Mộ Quan Hầu coi trọng con, hắn sẵn lòng đi một chuyến."
Giọng Hoa Cùng đầy cảm khái.
Rồi hắn nhìn tôi, thần sắc lạnh lùng hơn:
"La Hiển Thần, nếu ngươi đến đây trước, hẳn đã hứa hẹn gì với lão gia."
"Nhưng ta không muốn nhìn thấy ngươi, không chỉ ta, Chu Nhan cũng vậy."
"May mà Hoa Dinh bình an, họ Hoa ta có thể không chấp tiểu nhân, ngươi biến khỏi tầm mắt càng sớm càng tốt!"
Ánh mắt mọi người nhìn tôi đầy hận thù.
Chu Nhan thì tràn ngập ghê tởm.
Hoa Dinh lùi hai bước, tay tự nhiên vòng qua cánh tay tôi.
Cảnh tượng này khiến đám đông im bặt.
Chu Nhan mắt đỏ ngầu, mặt cũng đỏ lên.
Mắt đỏ vì gấp, mặt đỏ vì giận.
"Dinh nhi!" Hoa Cùng biến sắc, quát tháo: "Con hỗn!"
"Ba." Hoa Dinh nhẹ giọng: "Hôm nay con và Hiển Thần đến đây, ông nội không biết, cứu con cũng không phải ông. Dù ông có về, cũng không dám ngăn cản Hiển Thần."
Không khí im ắng bỗng xôn xao.
"Vô lý!" Chu Nhan bước tới, mặt âm trầm:
"La Hiển Thần, ngươi lợi dụng lúc hai lão gia cứu người, lẻn đưa Hoa Dinh đi trước?"
"Ngươi khéo lừa gạt Hoa Dinh."
"Những lời nàng nói, chính là ý đồ ngông cuồng của ngươi? Cái gì mà không dám ngăn cản?"
"Dù Hoa lão gia nể ngươi là hậu bối không ra tay, họ Chu ta không nuông chiều, một câu nói của lão gia cũng đủ khiến ngươi c.h.ế.t ngay!"
Giọng Chu Nhan đầy phấn khích.
Tôi bình thản nhìn mặt Chu Nhan, lắc đầu, ánh mắt đầy thương hại.
Với tôi, Chu Nhan như trò hề.
Đánh nhau hắn không phải đối thủ.
Thuật quái dị họ Chu vô dụng với tôi, hắn càng vô dụng.
"Ông nội cậu chắc còn lâu mới tới, chúng ta vào trong đợi đi, nói nhiều với họ Chu vô ích."
Tôi phớt lờ Chu Nhan, nói với Hoa Dinh.
Hoa Dinh ừ một tiếng, gật đầu ngoan ngoãn.
Rồi tôi nhìn Hoa Cùng.
Tôi không giận lời hắn nói.
Dù sao hắn cũng là cha Hoa Dinh.
Phiêu Vũ Miên Miên
Họ Hoa xu nịnh họ Chu vì sức mạnh của họ, có thể che chở họ.
Đợi hắn thấy Chu Nhan chết, Chu Kháng chết, cùng thái độ của Hoa Thường Tại, hắn sẽ thay đổi ngay.
Hoa Cùng mí mắt giật giật, khóe miệng run rẩy.
Hắn sắp mở miệng.
Hoa Dinh lại nhẹ nhàng nói: "Ba, có chuyện đợi ông nội về sẽ rõ, thời gian của con và Hiển Thần không nhiều, chủ yếu đến đây là muốn dùng một chút Chung Sơn Bạch Giao."
Nghe thấy Chung Sơn Bạch Giao, mặt tôi đột nhiên biến sắc!
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn -
Trong Minh Phường, tôi từng thấy tên này.
Trên hai bảng cao nhất của Dậu Dương Cư, một là Linh Quy Tàng Thi, đổi lấy vật phẩm, trong đó có Chung Sơn Bạch Giao.
Bảng kia là bắt Ngụy Hữu Minh - nhị thập bát ngục tù!
Bảng đó hình như là Cú Khúc sơn tiên chi.
Hoa Kỳ từng nói, nghe họ Chu nhắc, Chung Sơn Bạch Giao là thứ chỉ đạo sĩ mới dùng.
Tôi không ngờ, thứ này lại là của họ Hoa.
Hoa Dinh chỉ nói nhà có thứ có thể dưỡng hồn, nuôi lớn tàn hồn Dư Tú trong ngọc bội.
...Hóa ra là Chung Sơn Bạch Giao!
Hai bảng giá trị tương đương, nghĩa là Chung Sơn Bạch Giao hiếm có không kém nhị thập bát ngục tù.
Vài giây im lặng, mặt Hoa Cùng càng thêm xám xịt, trợn mắt nhìn Hoa Dinh, hơi thở gấp gáp.