Dứt lời, Lão Lương quăng chiếc rìu xuống đất, hai tay chộp lấy chân tôi.
Bàn tay thô ráp siết chặt đến mức đau đớn tưởng như thịt sắp bị bóp nát.
Nhưng hắn không dùng hết sức.
Thế là, hai chân, hai vai cùng đầu tôi đều bị khóa chặt, không thể nhúc nhích...
Bỗng nhiên, một cơn đau nhói xé sau gáy.
Đầu tôi trĩu xuống, ý thức chìm vào bóng tối.
Khi tỉnh lại, tôi đã bị trói chặt như bánh chưng, ngồi trên một chiếc ghế.
Lão Lương đứng trước mặt, khuôn mặt răng hô nở nụ cười âm hiểm.
Dưới đất bên cạnh là xác c.h.ế.t của Lưu Quả Phụ.
Bên phải tôi, hai bóng người đứng thẳng đờ như cây gỗ.
Một người mặc áo Đường cổ, nhưng cổ trơ trụi không đầu—
Nhìn dáng người, chẳng phải Thiệu Tứ là ai?
Người kia gầy gò, má hóp, mũi khoằm, khoác đạo bào xanh thẫm, thắt lưng treo một dãy kiếm gỗ đào.
Lăng Đạo Nhân vẫn nguyên hình dáng cũ, chỉ có điều đôi mắt không còn sắc bén, chỉ trống rỗng như hai hố sâu.
Ngay lập tức, tôi hiểu ra—Thiệu Tứ đã giữ đầu tôi, còn Lăng Đạo Nhân khóa vai tôi!
Hồi chia tay Lăng Đạo Nhân, hắn còn sống, giờ đây xác đã bị khống chế.
Rõ ràng, Lão Lương muốn bắt tôi, đưa lên núi!
Hắn không có ý g.i.ế.c tôi, cũng không ra tay tàn độc để ép "địa khí" xuất hiện!
Tôi gặp đại nạn rồi!
Lão Lương giơ tay, móc ngón vào cằm tôi, bẩy lên.
Cơn đau nhói lập tức lan ra, nhưng tôi không kêu, chỉ trừng mắt nhìn hắn.
"Mai mày sẽ lên núi hưởng phúc."
"À, tiện thể nói cho mày biết, xác lão già kia không ở đây."
"Lừa mày đấy."
Gương mặt Lão Lương méo mó trong nụ cười quỷ dị, giọng thì thào:
"Nhưng lát nữa, sẽ có một vở kịch tử tế, để mày xem cho rõ."
"Đã thêm cả mày vào, sợ gì hắn không tới!"
Nói xong, Lão Lương cúi xuống, túm lấy xác Lưu Quả Phụ, lôi ra khỏi gian nhà.
Rầm!
Xác c.h.ế.t bị kéo lê qua ngưỡng cửa, đầu đập xuống đất, phát ra tiếng "cạch" khô khốc.
Thi thể không đầu của Thiệu Tứ bất động, Lăng Đạo Nhân cũng im lìm như tượng gỗ.
Nhưng tim tôi đột nhiên thắt lại.
Lời Lão Lương, tôi không hiểu.
Vở kịch gì?
Phiêu Vũ Miên Miên
Và... sợ ai không tới?
Hắn bắt tôi không chỉ để đưa lên núi, còn có mục đích khác!?
Trong chớp mắt, Lão Lương đã đứng giữa sân.
Hắn buông tay, quẳng cánh tay Lưu Quả Phụ xuống.
Rồi nhặt chiếc rìu lên, dùng sống lưng rìu đập mạnh xuống!
Bịch!
Âm thanh đục ngầu như thịt nát thành bùn, xen lẫn tiếng xương vỡ.
Bàn tay Lưu Quả Phụ bẹp dí như tờ giấy...
Lão Lương lại vung rìu, đập xuống lần nữa!
Những tiếng rên rỉ thảm thiết phát ra từ xác chết.
Nhưng Lưu Quả Phụ không hề chống cự...
Như thể tấm bùa trên đầu đang khống chế toàn bộ cơ thể nàng...
Mỗi nhát rìu của Lão Lương nện xuống, mặt sân lại loang thêm một vũng m.á.u đen kịt.
Hai bàn tay Lưu Quả Phụ giờ đã nát bét...
"Vẫn không tới!?"
Lão Lương trợn mắt, gân m.á.u giật giật.
"Bỏ luôn người tình? Được lắm!"
"Vậy ta nghiền nát con đĩ này, rồi tống La Hiển Thần lên đường!"
"Kẻ bị quỷ để mắt, giờ không c.h.ế.t cũng bị hút khô dương khí, làm chồng ma!"
Lão Lương gào thét, rìu vung lên lia lịa, xác Lưu Quả Phụ càng lúc càng thảm khốc.
Cuối cùng... chỉ còn lại một tấm da...
Bề ngoài nguyên vẹn, nhưng bên trong đã nát bấy, nếu không m.á.u thịt cùng xương vụn đã không tràn ra khắp mặt đất.
Mặt tôi trắng bệch.
Mùi thối rữa của thịt tanh khiến tôi muốn nôn.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn -
Lưu Quả Phụ không còn rên la nữa, chỉ có đống thịt m.á.u dưới đất vẫn co giật, chứng tỏ hồn nàng bị giam trong xác, giờ thành thứ bùn nhầy này vẫn không thoát được.
Nỗi đau xé thịt nghiền xương này, chắc khiến ý thức nàng tan vỡ, chỉ còn là một mảnh hồn vất vưởng!
Nhưng điều khiến tim tôi đóng băng, lông tóc dựng ngược, chính là lời Lão Lương.
"Người tình"...
Người tình của Lưu Quả Phụ là ai?
Lão già kia ư?
Nhưng lão già đó liên quan gì đến tôi? Sao lại dùng tôi để uy hiếp?
Lão già đó... chẳng lẽ có quan hệ gì với tôi?
Không đúng! Nếu lão liên quan đến tôi, sao tôi lại cảm thấy hắn cực kỳ nguy hiểm...