Căn nhà trong thôn được giữ lại để dùng khi ta xuất giá.
Ngày mồng hai tháng hai là một ngày đại cát.
Thân thích, bằng hữu trong thôn đều đến chúc mừng, trong ngoài náo nhiệt, chiêng trống vang rền.
Bằng hữu và đồng liêu của Triệu Hành ngoài sân cười nói huyên náo không ngớt, thanh âm rộn ràng vang vọng thẳng vào tận phòng ta.
Mẫu thân ta không nhịn được mà khẽ mỉm cười.
Hôm nay trong nhà ta chỉ có mẫu thân ta đến, phụ thân và ca ca ta — từ sau khi bị Triệu Hành c.h.é.m một trận, chẳng còn dám bước chân vào cửa nhà họ Triệu nữa.
Cũng tốt, ta chỉ mong được thấy mẫu thân.
Người phụ nữ bị cuộc sống vùi dập đến mức trở nên lặng lẽ trầm mặc, mãi đến khi chải đầu cho ta xong, chuẩn bị phủ khăn voan đỏ, bà mới không kìm được mà đưa tay chạm khẽ vào má ta.
Một giọt lệ nóng hổi rơi xuống tay ta.
Bà nghẹn ngào dặn:
“Con phải sống cho thật tốt…Nhất định phải sống cho thật tốt…”
Khăn trùm đầu phủ xuống, trước mắt ta chỉ còn một mảnh đỏ rực.
Bên tai chỉ còn nghe thấy tiếng khóc của mẫu thân ngày một xa dần…
Đến khi khăn được vén lên, ta đã ngồi trong tân phòng.
Đập vào mắt là cả một khoảng trời đỏ thắm.
Ta ngẩng đầu — đón lấy ánh mắt dịu dàng như gió xuân của Triệu Hành.
Tiếng ồn ào náo động bên ngoài bị Tam Muội và Thạch Đầu ngăn lại cả, sự náo nhiệt dường như đã bị chặn ở một thế giới khác.
Trong khoảnh khắc ấy, ta chỉ nghe thấy tiếng tim hắn đập.
Thình thịch… thình thịch…
“Kim tiêu thặng bả ngân cang chiếu, do khủng tương phùng thị mộng trung.” (Đêm nay e là đem đèn rọi, sợ rằng cuộc tương phùng này chỉ là một giấc mộng.)
Hắn khẽ ngâm thơ, giọng mềm như nước.
Truyện được dịch và đăng tải bởi Diệp Gia Gia
Nhưng tay tháo đai lưng của ta lại dùng sức chẳng hề nhẹ.
Ta không nhịn được mà giữ tay hắn lại, mặt nóng bừng như thiêu đốt.
Tay hắn dừng lại, nhưng thân thể thì đã áp xuống, hơi thở nóng rực phả lên gò má, khiến cả nhịp thở của ta cũng trở nên hỗn loạn.
“Không cho ta cởi ư?”
“…Tẩu tẩu.”
Chỉ hai tiếng đó thôi đã khiến ta rối loạn tâm trí.
Cắn chặt răng, ta vươn tay vòng lấy cổ hắn, chủ động hôn lên.
Xuân tiêu nhất khắc trị thiên kim,
Hoa hữu thanh hương nguyệt hữu âm,
Ca quản lâu đài thanh tế tế,
Thu thiên viện lạc dạ trầm trầm.
Một đêm xuân, nhẹ mà quý hơn ngàn vàng.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.com.vn -
Hoa thơm, trăng lạnh, tiếng sáo xa xa.
Giữa sân sâu, đêm ngập ngừng lặng lẽ — Vẹn tròn một chữ “duyên.”
…
Sau ngày thành thân, cả nhà ta chuyển vào tiểu viện trong huyện thành — nơi triều đình cấp cho hắn để tiện ra vào quân doanh.
Căn nhà cũ ở quê vẫn giữ nguyên, mỗi dịp lễ tết lại về quét tước, hương khói tổ tiên.
Triệu Hành vẫn giữ chức Bách hộ.
Dù bận việc quân, chỉ cần xong việc là hắn về nhà, chưa bao giờ để ta phải đợi.
Ta mở một quán ăn nhỏ ngay đầu phố, sáng bán cháo, trưa có mì và bánh hấp, chiều thì nấu vài món canh đơn giản. Tiệm không lớn, nhưng ấm cúng, đủ sống, đủ vui.
Tam muội Triệu Nhược — sau mấy năm theo học ở y quán, nay đã có thể tự kê đơn, bốc thuốc.
Nàng mở một hiệu thuốc nhỏ tên Tĩnh An Đường, chuyên khám cho phụ nhân và hài tử.
Mặc dù chưa có kinh nghiệm dày dặn, nhưng nàng hiền lành, cẩn thận, người ta quý cái tâm nên bệnh nhân lúc nào cũng đều đều lui tới.
Cha chồng ta, tuy đôi chân đã không còn linh hoạt, phải ngồi xe lăn, nhưng tinh thần vẫn minh mẫn.
Ông thường ngồi ở hiên nhà, tay bưng chén trà nóng, nhìn ta tất bật nấu ăn, nhìn tam muội kê thuốc, thi thoảng còn giục Tiểu Hòa — tiểu tư trong nhà — đẩy xe ra đầu phố hóng gió.
Ông chưa từng xem ta là dâu con, lúc nào cũng gọi một tiếng: “con gái.”
Một hôm đang chuẩn bị dùng cơm, ông gọi ta lại, giọng ôn tồn:
“Dạo này con hay mỏi lưng, sắc mặt cũng nhợt nhạt hơn trước… Có phải… trong người đã có mầm sống rồi chăng?”
Ta sững người.
Tam muội đang kê đơn cũng khựng lại, ngước mắt nhìn sang, ánh mắt mang ý cười, dường như sớm đoán được điều ấy.
Triệu Hành bước vào, vừa tháo giáp vừa nghe được mấy câu ấy, chưa kịp hỏi đã bị phụ thân vẫy tay:
“Con đừng vội mừng. Mang thai là chuyện tốt, nhưng càng phải cẩn thận. Con bé gầy, mang thai chẳng dễ dàng như người ta đâu. Nếu con gái ta mang thai, từ nay chuyện nặng trong nhà không được để nó động tay.”
Ông dặn xong, còn bảo Tiểu Hòa đi tìm sẵn người nấu tổ yến, tự mình chép lại mấy bài thuốc bổ mà ngày trước mẫu thân của Triệu Hành từng dùng.
Mà sau hôm đó, tin vui quả nhiên đã được xác thực.
Triệu Hành mừng đến mức ôm ta cả buổi, mặt cứ cười ngốc nghếch, nói:
“Ngày trước ta hứa sẽ bảo vệ nàng cả một đời. Giờ thì... ta đã có thêm một sinh mệnh nhỏ để bảo vệ nữa rồi.”
Mùa thu năm ấy, hài tử chào đời.
Là một bé trai kháu khỉnh, đôi mắt đen nhánh giống hệt phụ thân nó.
Triệu Hành đặt tên con là Triệu Lân, ý mong con kiên cường, chính trực, như lân thú giữa đời loạn thế.
Trong sân, lá đỏ phủ lối đi, ánh nắng rơi nhẹ bên mái hiên.
Triệu Hành ngồi trước cửa, ôm đứa nhỏ trong lòng, vừa dỗ vừa hát khẽ.
Ta tựa bên, nhìn hắn, lòng dịu dàng như gió thu thổi qua vườn cúc.