“Chuyện của chúng ta, còn chưa đến lượt ngươi xen vào.”
Thẩm Chấp lập tức đáp trả.
🍊 Quéo còm các bác ghé nhà Xoăn 🤗 🍊 🤟 🍊 Nếu được, các bác đọc xong cho Xoăn xin vài dòng ”còm” review nhé ạ 🫶 🍊 Follow Fanpage FB "Xoăn dịch truyện" để nhận thông tin lên truyện nhà Xoăn nhé ạ ^^
Triệu Dự bật cười:
“Vốn dĩ là không liên quan đến ta thật, chỉ tiếc là… nợ ai đó một chút bạc, không muốn quản cũng phải quản rồi.”
Ta liếc Triệu Dự một cái, rồi quay sang nói với Thẩm Chấp:
“Thế tử, là Uyển Nương của ngươi xúc phạm tên ta trước, Nhuyễn Nhi vì giận thay ta nên mới định ra tay.”‘
17
Nghe ta gọi hắn là “Thế tử”, trên mặt Thẩm Chấp thoáng hiện lên vẻ kinh ngạc.
Trong suy nghĩ của hắn, ta đồng ý từ hôn chẳng qua là vì sĩ diện, chứ dẫu có giận dỗi đến đâu, trong lòng ta chắc chắn vẫn còn hắn.
Thế mà một tiếng “Thế tử” kia lại khiến hắn lúng túng.
Thật ra, sau khi bình tĩnh lại, Thẩm Chấp đã bắt đầu hối hận.
Hắn hiểu, với tính cách của ta, ta sẽ không ỷ thế h.i.ế.p người, lại càng không cố tình gây sự với ai — cho dù là bị người ta cướp mất vị hôn phu.
Hắn nhất thời vì giận mà buột miệng nói ra những lời như vậy, chính hắn cũng thấy bản thân có phần sai trái.
Sắc mặt Thẩm Chấp dần dịu xuống.
Uyển Nương thấy vậy, lập tức dịu giọng, lên tiếng mềm mại:
“Chấp Lâm~ là lỗi của thiếp…
Thiếp không nên nói với Quận chúa về ý nghĩa chữ ‘Uyển’ trong tên mình, khiến Quận chúa giận dỗi vô cớ…”