Xuân Khuê Kí Sự

Chương 1



Vất vả lắm mới tăng ca xong, ta nằm trên giường tiện tay lướt phim ngắn.

Để đánh dấu tiến độ, ta gửi một bình luận kiểu đạn mạc, rồi khi mở mắt ra đã xuyên thành Lâm Vân Nương, nữ phụ độc ác trong phim.

Phụ mẫu của Lâm Vân Nương đều đã qua đời, mở một tiệm đậu phụ ở phố Tây.

Mỗi bước mỗi xa

Trước khi xuyên, phim ngắn mới cập nhật đến tập bốn.

Chỉ biết nam chính là một vị tướng quân uy danh lẫy lừng, tên là Lý Chiêu Viễn.

Lý tướng quân thắng trận trở về, cưỡi ngựa ngang qua, đúng lúc gặp Lâm Vân Nương đang bày quán rối ren ngoài tiệm.

Bạch mã giật mình, giương vó trước lên, càng làm tôn lên vẻ đẹp động lòng người của Lâm Vân Nương đang ngã ngồi trên đất trong bộ quần áo vải thô.

Tướng quân rung động rồi.

Nhưng nữ chính của nguyên tác lại là đích nữ của phủ Quốc công.

Thân phận vàng ngọc, được thánh chỉ ban hôn.

Lâm Vân Nương không cam lòng, cũng không an phận.

Nàng gây rối không ngừng giữa nam nữ chính, thể hiện trọn vẹn dáng vẻ của một nữ phụ độc ác.

Thậm chí để níu kéo nam chính, nàng còn thông đồng với địch, phản quốc.

Cuối cùng nam chính tỉnh ngộ, Lâm Vân Nương bị xử tử bằng hình phạt ngũ mã phanh thây.

Ta ngồi trước cửa sổ nhìn cây hòe ngoài cửa sổ ngẩn người, tứ chi mơ hồ đau nhức.

Lời nói đã ứng nghiệm, ta thật sự trở thành tiện nhân rồi.

---

Tục ngữ nói, ba nỗi khổ lớn nhất trên đời: rèn sắt, chèo thuyền, xay đậu phụ.

Xuyên đến hơn một tháng nay, ta bận rộn xay đậu phụ.

Nam nhân ở tiệm đối diện, ngày nào cũng cởi trần kéo bễ lò rèn.

Bà chủ tiệm thịt heo phố đông cài một đóa mẫu đơn đỏ thắm bên tóc mai, bước ba bước lại lắc lư đến tiệm rèn.

Nàng ta quăng khăn tay một cái, mùi hương nồng nặc.

Ta đứng bên đường đối diện cũng ngửi thấy.

"A Mãng, nô gia muốn rèn một con d.a.o mổ heo mới."

A Mãng ngay cả đầu cũng không ngẩng lên.

"Hai mươi đồng."

Bà chủ cười híp cả mắt, móc một nắm tiền trong túi ra đếm.

A Mãng kéo chiếc khăn lau mồ hôi bên cạnh lau qua, khoác áo ngoài đang để trên ghế dài vào.

"Mai đến lấy."

Bà chủ có vẻ chưa muốn rời đi, đứng đợi thêm một lúc nữa mới lưu luyến bỏ đi.

Ta nhìn sắc trời, đứng dậy về phòng.

Trước tiên hái hoa phù dung vừa hái buổi sáng, bỏ lá bỏ cành, giã nát thành bùn.

Lại cắt một miếng đậu phụ non vuông vức từ trên giá xuống, dùng nước gà hầm cho ngấm vị.

Đậu phụ trộn với bùn hoa, thanh mát mềm mại.

[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn -

Ta bưng bát canh Tuyết Hà này ngồi lại bên cửa sổ, lại thấy A Mãng cởi áo ra tôi thép.

Hắn đặt con d.a.o ngắn vừa rèn vào chậu nước trên giá.

"Xèo!" một tiếng, hơi nước bốc lên.

A Mãng gắp lưỡi d.a.o lên, xoay người lại, như muốn nhìn kỹ dưới ánh sáng bên ngoài.

Từ góc độ ta đang ngồi, vừa vặn thấy những giọt mồ hôi trong suốt men theo đường nhân ngư rõ ràng của hắn trượt vào cạp quần bó sát.

Ta nuốt nuốt nước bọt.

Có lẽ vì ta nhìn quá chăm chú, ánh mắt của A Mãng dường như lướt qua người ta.

Ta vội vàng dời tầm mắt, giả vờ ăn một ngụm lớn canh Tuyết Hà để che giấu.

Trong khóe mắt, nam nhân đối diện lại dường như cong môi rất nhanh.

---

Sau nửa đêm đổ mưa nhỏ lất phất.

Ta ngủ không ngon, trong đầu cứ văng vẳng bốn tập phim đã xem.

Lại mơ thấy mình bị năm chiếc xe ngựa kéo đi, sống sờ sờ bị chia năm xẻ bảy.

Sáng sớm mở cửa, sắc mặt ta còn trắng hơn cả đậu phụ.

A Mãng mỗi sáng đều đến ăn một bát đậu phụ hoa.

Đậu hoa tươi non đựng trong bát sứ trắng ngần, rưới đường đỏ và đậu xanh ướp mật.

Sau đó rưới thêm một muỗng hoa quế ướp đường do chính ta làm.

Ta bưng đậu phụ hoa đặt trước mặt A Mãng, hắn nhìn ta mấy lần.

Rồi lại cúi đầu xuống, không nói gì.

Tiệm đậu phụ của ta từ trước đến nay làm ăn khá tốt.

Mặc dù ta là người xuyên không, nhưng hoàn toàn không dám lơ là, sợ làm hỏng thương hiệu.

"Ấy, sao đậu phụ hoa của ta lại có cả côn trùng thế này?"

Ba tên côn đồ trong thành, chỉ gọi một bát đậu phụ hoa.

Vừa bưng lên, đã đứng dậy la lối om sòm.

Ta thầm thở dài.

Mấy tên này ba ngày năm ngày lại đến gây rối một lần.

Ban đầu ta còn tưởng bọn họ đến thu tiền bảo kê, mấy lần sau mới hiểu bọn họ chỉ thấy ta là một nữ tử mở tiệm, muốn kiếm chút lợi lộc.

Ta đi đến nhìn qua, quả nhiên trên bát đậu hoa trắng ngần có một con ruồi chết.

Một tên côn đồ mặt có nốt ruồi cười hì hì mở miệng: "Ai cũng nói ngươi là Tây Thi đậu phụ, đậu phụ ta đã nếm rồi, Tây Thi có thể cho ta nếm một miếng không?"

Vừa nói vừa đưa tay định kéo ta.

Một bàn tay lớn từ bên cạnh vươn ra, nắm chặt cổ tay tên côn đồ rồi vặn mạnh.

Tên côn đồ lập tức kêu toáng cả lên.

A Mãng mặt không cảm xúc nhìn mấy tên đó.

"Cút!"


Bạn đang đọc truyện trên truyenvang.com