Xu Nguyệt

Chương 4



07



Đối mặt với thỉnh cầu của bá quan văn võ, Ngụy Nguyên Khác do dự.



Cung nhân nói trong lòng hắn có ta, cho dù là kẻ thay thế, dù sao cũng là năm năm tình ái, hắn chắc chắn vẫn không nỡ.



Ngụy Nguyên Khác cuối cùng cũng đến gặp ta, uống hết ly rượu này đến ly rượu khác.



Khi làm chuyện giường chiếu, ta luôn nhìn vào mắt hắn.



Lý Chiêu Ninh nói không sai, mắt hắn quả thật rất giống Nam Hà.



Ngày đó, sau khi hắn là người đầu tiên vào quân trướng, ta đang định cắn lưỡi tự sát liền từ bỏ.



Nam Hà nói ta phải sống tốt, chàng sẽ đến đón ta về nhà.



Ta tưởng Ngụy Nguyên Khác còn nhớ ta, ta nói với hắn ta là Lý Xu Nguyệt, cầu xin hắn cứu ta.



Nhưng ánh mắt hắn nhìn ta thờ ơ, hắn không nhớ ta, dù sao Lý Chiêu Ninh cũng quá chói mắt.



Hắn hỏi ta: "Tại sao Lý Chiêu Ninh không muốn đến?"



Ta không biết phải trả lời hắn thế nào, không khí rất ngột ngạt.



Một lúc sau, hắn lại hỏi: "Có phải... nàng ta sợ lạnh?"



Ta vội vàng thuận theo lời hắn: "Ừ, nàng ta sợ lạnh nhất."



Đêm đó, hắn đưa ta về trướng của hắn, dùng tay che mắt ta, hắn nói: "Ta sẽ đưa nàng về nhà."



Bây giờ, chuyện mà Nam Hà không làm được, hắn đã làm được, bằng cách tàn nhẫn nhất.



"Đang nhìn gì vậy?" Hắn không hài lòng vì ta thất thần.



Ta thoát khỏi hồi ức, đưa tay vuốt ve mắt hắn, tình ý dạt dào: "Mắt chàng thật đẹp, giống như những vì sao trên trời."



Nhưng hắn không biết Nam Hà tinh (sao Nam Hà), chỉ cho rằng ta đang lấy lòng hắn. Hắn hôn ta: "Nếu nàng có nghe thấy gì, đừng để trong lòng, Trẫm sẽ xử lý."



Ta đáp một tiếng.



Cuối cùng, tay hắn trượt xuống eo bụng ta: "Nàng đầy đặn hơn rồi, một tay Trẫm đã không nắm hết được nữa.



"Điều dưỡng cơ thể cho tốt, sinh cho Trẫm một đứa con đi."



Hắn đang nói dối.



Khi Lý Chiêu Ninh không ở bên cạnh hắn, ta còn không thể sinh con cho hắn, làm sao chính chủ trở về lại đột nhiên ban ơn cho ta?



Hắn hẳn là muốn cho ta một viên kẹo ngọt rồi lại cho ta một cái tát.



Quả nhiên, hắn lại nói để dẹp yên triều đình, phải giáng ta từ Quý phi xuống làm Canh y.



Canh y chỉ cao hơn nô tỳ.



Ta nghĩ, đây là Lý Chiêu Ninh yêu cầu.



Nàng ta từng làm nô tỳ, vậy ta cũng phải làm nô tỳ.



Ngụy Nguyên Khác có lẽ thật sự không nỡ ta, nhưng cũng không phải là không nỡ đến mức đó.



[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.com.vn -

Lần sau triều đình muốn ta chếc, sợ là ta sẽ không sống nổi nữa.



08



Ngày hôm sau, ta chủ động đi tìm Thái hậu: "Nô tỳ nguyện chếc, vì Thái hậu và Bệ hạ chia sẻ nỗi lo."



Thái hậu đương nhiên sẽ không từ chối, ta chủ động cầu chếc, Ngụy Nguyên Khác sẽ không khó xử, cũng có lời giải thích với triều thần.



Ta đưa ra hai điều kiện:



Để giữ thể diện, ta chỉ uống thuốc độc.



Sau khi ta chếc, phải được chôn cất cùng với nương ta.



Ta muốn mượn tay Thái hậu, hoàn thành kế hoạch rời đi của mình.



Thái hậu gật đầu: "Được, ai gia đều đáp ứng ngươi, chỉ là chuyện tự sát này ai gia thấy không nên nói trước cho Bệ hạ biết."



Ta cung kính đáp: "Vâng."



Để ta chếc sớm, Thái hậu lập tức phái người đi tìm t.h.i t.h.ể của nương ta.



Chỉ cần tìm được nương ta, tìm Nam Hà cũng sẽ dễ dàng thôi.



09





Ta bị giáng xuống làm chức Canh Y, ta bị sắp xếp ở tại Hải Đường Quán, nơi mà nương ta đã từng ở.



Quán không lớn, nhưng nghe đâu cây hải đường vẫn còn sống, đó là cây hải đường mà nương ta tự tay trồng vào năm đầu tiên đến Nam Tấn.



Hồi nhỏ ta thường nép trong lòng nương, nghe người kể chuyện về đất nước Ngô Việt của người.



Người nói nơi đó có biển cả rộng lớn vô biên, biển thông với cửu châu, có thể đi đến những nơi rất xa, rất xa. Ước mơ của người là được theo phụ thân ra khơi, để gặp những người ngoại quốc tóc vàng mắt xanh trong truyền thuyết.



Tiếc thay, Ngô Việt đã mất nước.



Ta vào Hải Đường Quán, cây hải đường vừa mới nhú mầm đã bị chặt thành mấy khúc.



Ta đi tìm Lý Chiêu Ninh, ả ta đang mở tiệc chiêu đãi các quý nữ Nam triều, trong điện hoa cỏ khoe sắc, gió ấm thổi đến mức khiến người ta say mềm.



Đối mặt với sự chất vấn của ta, ả ta thản nhiên thừa nhận: "Là Bổn cung sai người chặt, cây đó khắc Bổn cung, chẳng qua chỉ là một cái cây thôi mà? Đâu phải nương ruột của ngươi."



Các quý nữ cũng cười duyên hùa theo.



Ta cũng chẳng nói nhiều, bưng chén trà nóng hất thẳng vào đầu Lý Chiêu Ninh.



Ả ta thét lên, nhảy dựng, ra lệnh cho cung nhân đánh chếc ta tại chỗ.



"Các ngươi bây giờ giếc ả ta chính là giúp Bệ hạ giải quyết nỗi lo, các quan lại tiền triều cũng sẽ ủng hộ các ngươi."



Ta rút d.a.o găm ra kề ngay cổ ả: "Trước lúc đó, ta nhất định sẽ kéo ngươi chếc chung."



Dao găm là do Ngụy Nguyên Khác tặng ta, c.h.é.m sắt như c.h.é.m bùn, chỉ vừa chạm vào cổ ả ta đã rách một lớp da.



Ta và ả ta là chị em ruột, đáng lẽ phải cùng nhau vui vẻ trong sân vườn, cùng nhau đánh đu giữa những khóm hoa.



Vậy mà cuối cùng chúng ta lại trở thành kẻ thù.





 


Bạn đang đọc truyện trên truyenvang.com