Xem Mắt Đầu Năm, Vơ Được Của Quý

Chương 4



Kèm theo tiếng "xì xì" xé gió, bàn tay với móng tay sắc nhọn của cô bé hung hăng cào vào cổ tôi.

 

Tôi dẫm lên bàn mổ nhẹ nhàng nhảy lên, một cú lộn ngược ra trước rồi hạ cánh bên cạnh Ngô Vọng, sờ mạch của anh ấy.

 

May mắn thay, mạch đập yếu ớt, còn cứu được.

 

Cô bé nữ sát lao hụt, móng tay cào vào cửa, "roẹt" một tiếng xước ra năm vệt trắng.

 

Cô bé càng tức giận hơn, gầm lên một tiếng, móng tay hai tay lập tức dài thêm một tấc, nhìn thấy sắp lao đến lần nữa.

 

Tôi vội vàng lấy điện thoại ra, trước hết mở âm thanh: "Cục cục cục cục——" Đây là tiếng gà trống gáy. "Oàng! Oàng oàng!" Đây là tiếng chó đen sủa.

 

Sau đó lật tìm ảnh, cái ảnh trên cùng là một chiếc gương bát quái gia truyền.

 

Cô bé nữ sát do dự một chút, lùi lại hai bước.

Chỉ đăng truyện Cơm Chiên Cá Mặn, Cá Mặn Rất Mặn và MonkeyD

 

Tôi nhếch khóe môi, tung ra tuyệt chiêu cuối cùng.

 

Chính là một tấm ảnh của Phù Luyện Hồn Lôi Hỏa.

 

Đây là do Thiên Sư Bộ tự tay vẽ, ở bên ngoài một tấm ít nhất cũng phải mấy chục ngàn.

 

Cô bé nữ sát đau đớn kêu lên một tiếng, khom người xuống, hai tay che mặt, xuyên qua cửa biến mất.

 

Tôi đau lòng nhìn bức ảnh đang dần biến mất trong điện thoại.

 

Tiền trong một cái túi, cứ thế mà mất rồi.

 

6

 

Tôi niết ngón tay thu hồn phách trong không khí, thất phách nhanh chóng nhập vào cơ thể Ngô Vọng, nhưng dương khí lại có chút phiêu tán, không cách nào trở về được.

 

Tôi nhìn anh chàng đẹp trai trên đất, thấy hơi khó xử.

 

Thu hồi dương khí thực ra không khó, dùng âm khí dẫn một chút là nó sẽ trở lại. Nhưng truyền khí cần nữ tử và anh ấy có sự trao đổi khí, phương pháp thông thường chính là hôn môi.

 

Nói đến đây còn có một cách khác.

 

Đó là tôi xì hơi một cái anh ấy hít vào.

 

Nhưng mà... nếu anh ấy biết được như vậy sẽ càng xấu hổ hơn, đúng không. Thôi, làm ơn làm phúc cho trót, đưa Phật đến Tây Thiên. Dù sao cũng là con của bạn học cũ của mẹ tôi, lại là pháp y phá án cứu người, cứ coi như tôi tích công đức vậy. Chủ yếu là người chịu thiệt thòi nhìn thế nào cũng không phải tôi.

 

Tôi cúi người xuống, nhìn thấy rõ lông mi anh ấy khẽ run, sống mũi cao thẳng in bóng trên khuôn mặt.

 

Đúng là một người đẹp ngủ say.

 

Tôi cúi xuống và nhẹ nhàng hôn anh ấy. Môi anh ấy mềm mại và mượt mà như sô cô la DeLUXE. Tôi đã phải kiềm chế cảm giác muốn l.i.ế.m một chút, tự nhủ: "Lỡ đâu anh ấy có vi khuẩn HP thì sao?"

 

Tôi từ từ truyền khí vào miệng anh ấy, rồi đứng thẳng dậy, Ngô Vọng đã mở mắt, đồng tử chứa đựng một cảm xúc mà tôi không hiểu được.

 

Tôi sợ đến mức nhảy dựng lên, nhưng anh ấy lại dời mắt đi, tai ửng đỏ: "Tôi làm sao vậy? Cô đang... làm gì?"

 

Tôi chỉ vào vết cào móng tay trên cửa: "Anh vừa suýt c.h.ế.t đó, tôi đã cứu mạng anh."

 

Ngô Vọng mơ hồ nhìn cửa, rồi lại nhìn tôi: "Có mèo hoang muốn ăn thịt tôi à?"

[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn -

 

Đây chắc là trí tưởng tượng của người thường rồi.

 

Tôi kể sơ qua cho Ngô Vọng, anh ấy càng lúc càng mơ hồ thấy rõ.

 

"Tiểu nữ sát? Phù? Cô là... đạo sĩ?" Ngô Vọng nghi ngờ nhìn tôi, ánh mắt anh ấy dường như đang nói.

 

Cô sẽ không phải để hôn tôi mà tự biên tự diễn một vở kịch lớn chứ?

 

"Ừm." đã đến lúc thể hiện kỹ năng thực sự rồi: "Anh nói xem anh làm sao mà ngất xỉu vậy?"

 

"Việc giải phẫu cơ bản đã kết thúc, mấy người kia đi trước rồi, tôi vẫn đang xem tài liệu, đột nhiên cảm thấy sau lưng rất lạnh, sau đó thì không biết gì nữa."

 

Tôi dụ dỗ từng bước: "Còn gì không đúng nữa không?"

 

"Nói vậy thì..." Ngô Vọng nghiêm túc nhìn t.h.i t.h.ể cô bé trên bàn giải phẫu: "Người thường bắt đầu cứng đờ sau nửa giờ đến 2 giờ sau khi chết, sau đó là trạng thái co cứng toàn thân, kéo dài khoảng 40 giờ. Bây giờ lại là mùa đông, đáng lẽ phải đang ở giai đoạn co cứng toàn thân, nhưng t.h.i t.h.ể cô bé hiện giờ vẫn rất mềm mại."

 

Cô bé trên bàn môi đỏ răng trắng, da dẻ trắng nõn, trông như đang ngủ.

 

"Đúng vậy, đây là do hồn phách chưa tan, nhục thân bất diệt."

 

Ngô Vọng trầm tư.

 

Tiếp theo anh ấy như ban kiểm tra kỷ luật phá án, liên tục đặt câu hỏi khiến tôi nghẹt thở, hỏi tới hỏi lui càng lúc càng hứng thú, thậm chí còn hỏi cặn kẽ về bao nhiêu môn học của đạo sĩ.

 

Thật đáng thương khi nửa đêm ngồi tựa gối, không hỏi về chúng sinh mà hỏi về quỷ thần.

 

Tôi lựa chọn kể cho anh ấy nghe những lịch sử vẻ vang của mình, bao gồm nhưng không giới hạn ở việc tôi sinh năm Thìn tháng Thìn giờ Thìn, mệnh cách có cửu sát, hồi nhỏ được sư phụ thu làm đồ đệ mới lớn lên thuận lợi, kết quả thiên phú dị bẩm, thiên tài kỳ lạ, mười ba tuổi đã được phong chính nhất phẩm, tinh thông thuật số, địa lý, hàng yêu trừ ma, là người được chỉ định kế nhiệm Chính Nhất phái.

 

Trừ đi những phần tự thổi phồng, dù sao cũng thuộc về giáo dục phổ cập mà.

 

Trời từ đêm đầy sao biến thành bình minh rạng đông, tôi từ miệng lưỡi trơn tru nói đến khô cả cổ họng, suýt nữa thì khạc ra bọt mép.

 

Chúng tôi uống hết một đống vỏ lon bia trên đất, ợ hơi cũng toàn mùi rượu.

 

Sau đó tôi hất cẳng chủ nhà: "Bác sĩ Ngô, anh giải thích cho tôi xem, cái này trên tường là ý gì?"

 

Là một phòng giải phẫu pháp y, khắp tường đều là Karl Marx râu rậm và giá trị cốt lõi chủ nghĩa xã hội.

 

Ngô Vọng ho khan hai tiếng, chột dạ uống một ngụm rượu: "Tín... ngưỡng."

 

Tôi thẳng thừng vạch trần: "Tôi thấy là nhát gan thì đúng hơn chứ?"

 

"Lưu Lão Căn~ Lưu Lão Căn~ Anh là người thế nào á á á á~"

 

Ngô Vọng vì chột dạ mà vô tình bật loa ngoài.

 

"Ngô Vọng mau đến đây, đội trưởng Ngôn ngất xỉu rồi!"

 

7

 

Không biết vì để xác minh, hoặc có lẽ là để vạch trần, Ngô Vọng đã chở tôi bằng taxi đến nhà đội trưởng Ngôn.

 

Ngồi trên xe, tôi bắt đầu suy nghĩ.

 

Con nữ sát đó hôm qua đã quấn lấy Ngô Vọng, sau khi bị tôi đuổi đi, hẳn là đã đến nhà đội trưởng Ngôn. Nhưng đội trưởng Ngôn là đội trưởng hình sự, tuổi nghề hai mươi năm trở lên, theo lý mà nói có không ít công đức, con nữ sát nào dám trực tiếp đi đối đầu với anh ta?


Bạn đang đọc truyện trên truyenvang.com