Xem Mắt Đầu Năm, Vơ Được Của Quý

Chương 1



Đi xem mắt đầu năm, tôi nhìn chằm chằm vào anh chàng đẹp trai đối diện đến chảy nước dãi.

 

Anh ấy ngượng ngùng cúi đầu: "Tôi là pháp y, nếu cô ngại thì thôi vậy…”

 

Tôi nhìn con quỷ nhỏ đang đu trên chiếc cổ dài của anh, điềm tĩnh dời ánh mắt: "Không ngại, không ngại."

 

Có gì mà phải ngại?

 

Tôi - người kế nhiệm Chính Nhất phái, đã hàng phục yêu quái còn nhiều hơn số người c.h.ế.t anh ấy giải phẫu.

 

1

 

Công bằng mà nói, lần này mẹ tôi cuối cùng cũng không hố tôi, anh chàng đẹp trai đối diện mày kiếm mắt sáng, mũi ngọc môi ngà, thân hình cân đối. Tôi vừa đánh giá cơ thể hình tam giác ngược của anh ấy vừa âm thầm hít hà.

 

Sau đó ánh mắt tôi chuyển sang con quỷ nhỏ đang nằm trên vai anh ấy, à không, là lão quỷ. Bà lão kia đầu nghiêng sang một bên, chỉ còn một lớp da nối với cổ, toàn thân đầy máu. 

 

Bà ta nghiến nghiến cái miệng không răng, tay cầm một sợi dây đen, muốn thòng vào cổ anh chàng đẹp trai.

 

Nhưng dù bà ta có cố gắng đến mấy, cũng không thể thòng được sợi dây. Tôi nhìn luồng khí trên người anh ấy, trong lòng hiểu rõ. 

 

Trên người anh chàng đẹp trai ngoài sát khí ra, còn có một tầng kim quang mờ mờ, mang ý nghĩa uy nghiêm bất khả xâm phạm. Sát khí là do giải phẫu t.h.i t.h.ể mà ra, con quỷ nhỏ này chắc cũng vì thế mà bám theo. Còn ánh sáng mờ mờ kia là công đức, dù sao cũng có liên quan đến đội cảnh sát, bắt một kẻ hung ác còn hơn xây tháp bảy tầng mà.

 

Bà lão từ vai trái dịch sang vai phải, vai phải đổi sang vai trái, cuối cùng tức giận ném sợi dây xuống đất giậm chân, tôi nhìn mà "phụt" một tiếng bật cười.

 

Anh chàng đẹp trai thấy tôi nhìn mình cười, chắc chưa từng thấy loại háo sắc không biết xấu hổ như tôi, liền cúi đầu, khuôn mặt trắng nõn hơi ửng đỏ.

 

Tiểu chó săn ngại ngùng, đây chẳng phải giấc mơ của chín trăm triệu thiếu nữ sao?

 

Tôi chuyển ánh mắt sang đôi đồng tử màu hổ phách của anh ấy: "Anh đẹp trai, xưng hô thế nào?"

 

"Ngô Vọng."

 

...

 

"Ngô Vọng... Oẳng?"

 

Biểu cảm của anh chàng đẹp trai rõ ràng đang viết "cô có lịch sự không vậy".

 

"Ngô Vọng, đồng âm với vô tai vô vọng*."

 

(*) Có nghĩa là không tai họa không bất ngờ

 

"Ồ ồ."

 

Tôi cúi đầu nhai lá xà lách, người thì khá ưa nhìn, sao lại không thích ăn thịt nhỉ? Có phải vì giải phẫu nhiều quá mà bị ám ảnh tâm lý không?

 

"Thế còn cô?"

 

"Bộ Khả Đạo."

 

...

 

Đối diện im lặng một lát: "Tại sao không thể nói?"

 

Tôi nhướng mày: "Bộ trong Bộ Kinh Vân, Khả trong có thể, Đạo trong đạo sĩ."

 

Ngô Vọng ngẩn người: "Cái tên quả thật rất đặc biệt."

 

Chỉ đăng truyện Cơm Chiên Cá Mặn, Cá Mặn Rất Mặn và MonkeyD

Nếu anh ấy biết tôi là Thiên Sư Chính nhất phẩm* thì chắc sẽ thấy đặc biệt hơn nữa.

 

(*) Phẩm cấp được phân chia thành nhiều cấp, từ cửu phẩm đến nhất phẩm, trong đó nhất phẩm là cao nhất. Mỗi phẩm hàm lại có thể chia thành Chính và Tòng. 

 

"Vậy công việc của cô Bộ là gì?"

 

"Nhàn rỗi ở nhà ăn chơi nhảy múa." Tôi cười tươi roi rói với anh ấy, "ăn bám."

 

Ngô Vọng lại nghẹn lời: "Hèn chi sắc mặt tốt như vậy."

[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn -

 

Đương nhiên rồi, người tu đạo mỗi ngày năm giờ dậy tám giờ ngủ, bạn cũng sẽ tê liệt thôi.

 

Tôi lại thấy bà lão kia quay trở lại, nhìn Ngô Vọng cười âm hiểm, cầm một lọ gì đó đổ lên người anh ấy. Bột có màu đen sì, ẩn hiện xu hướng che lấp ánh kim quang của anh ấy.

 

Tôi lau miệng: "Anh có múi bụng không?"

 

Ngô Vọng dường như đã quen với tư duy nhảy cóc của tôi: "Có, bình thường tôi tập gym."

 

"Cho tôi sờ một chút?" Tôi chìa tay ra trước khi anh ấy kịp phản ứng, đúng kiểu lão lưu manh nhập hồn.

 

Khoảnh khắc tôi chạm vào cơ thể anh ấy, bà lão dường như bị một cú sốc mạnh, bay ra đập vào tường rồi ngã xuống đất, đầu rơi khỏi thân, lăn lông lốc xa tít tắp.

 

Cái đầu đó kinh ngạc xen lẫn oán hận nhìn tôi.

 

Tôi lạnh nhạt liếc bà ta một cái.

 

Sự oán hận trong mắt bà lão biến thành kinh hãi, cơ thể nhanh chóng bò đến nhặt đầu lên, chạy thục mạng biến mất ở cửa nhà hàng Tây. Tôi nhìn bộ quần áo vải thô trên người bà ta mà trầm tư.

 

2

 

Múi bụng của Ngô Vọng rắn chắc như một tấm sắt, cảm giác chạm vào không tốt lắm. Tôi rụt tay lại ngồi xuống, hiếm khi thấy hơi căng thẳng, vội vàng xiên một miếng bánh mì.

 

Vành tai anh ấy đỏ bừng như có thể rỉ máu: "Vừa rồi tôi quá căng thẳng, có thể hơi cứng, cô muốn thử lại không?"

 

Tôi giật mình, cái lời lẽ hổ lang gì thế này? Lẽ nào tôi đã rơi vào bẫy của anh ấy, thợ săn cao cấp thường xuất hiện dưới hình dạng con mồi sao?

 

"Không, không cần đâu, múi bụng tốt lắm."

 

Cả hai rơi vào im lặng, may mắn thay tiếng chuông điện thoại của anh ấy đã phá vỡ sự bế tắc.

 

"Lưu Lão Căn~ Lưu Lão Căn~ Anh là người thế nào á á á á~"

 

Tôi nổi da gà toàn thân. Lẽ nào anh ấy không tìm được bạn gái không phải vì nghề nghiệp, mà vì đầu óc có vấn đề?

 

Anh ấy nhấc điện thoại, vẻ mặt nghiêm túc "ừm" không ngừng, sau đó đứng dậy tính tiền: "Cô Bộ, xin lỗi, đội có việc, tôi phải về ngay."

 

Tôi: Ồ.

 

Anh ấy đi phía trước khí thế bừng bừng, dù sao cũng là đôi chân dài một mét tám. Mà tôi cũng không kém cạnh gì, dáng người một mét bảy như cái móc áo, từ nhỏ đã trừ quỷ nên có thể chất cường tráng.

 

Tôi nhấc một chân lên: "Rẹt––"

 

Hỏng bét.

 

Chiếc váy liền thân tôi mặc để đi xem mắt lập tức biến thành một kiểu xẻ tà cao.

 

Anh ấy quay đầu lại, ánh mắt lướt qua đôi chân dài trắng nõn của tôi một cái, nhanh chóng thu về: "Cô không quen với bộ đồ này sao?"

 

"Mẹ tôi bắt mặc."

 

Thấy ánh mắt ngạc nhiên của anh ấy, tôi ho khan: "Không, không, tôi thích chiếc váy này, anh không thấy tôi rất thục nữ sao?"

 

"Có, cười không hở răng, dáng người uyển chuyển." Anh ấy đưa áo khoác cho tôi.

 

Đây là ám chỉ gì đây?

 

Tôi liếc anh ấy một cái, khóe miệng thằng nhóc này vậy mà có một tia cười.

 

Chúng tôi tạm biệt nhau ở bãi đậu xe, tôi lái chiếc Land Rover của tôi, anh ấy lái chiếc Jeep của anh ấy, cả hai đều có một tương lai tươi sáng.

 

Về đến khu chung cư, tôi bất ngờ phát hiện khu nhà mình bị phong tỏa, một đám người vây kín ở cửa.

 

"Chuyện gì thế này?" Tôi túm một người hỏi.

 

"Em gái, lầu nhà em có người c.h.ế.t rồi, nghe nói là một phụ nữ, c.h.ế.t thảm lắm. Ôi chao, em nói cái Tết này, không được yên bình chút nào. Nhìn kìa, cả hai chiếc xe cảnh sát đều đến rồi!" Anh chàng đó thần thần bí bí nói.

 

Tim tôi thắt lại một cái, định xông vào.


Bạn đang đọc truyện trên truyenvang.com