Về đến công ty, tôi suýt choáng vì ai cũng gọi mình là “bà chủ”.
Vừa ngồi xuống, A Mẫn đã nhào tới, cười đầy mờ ám: “Ghê nha, Hứa Nghiên Nghiên, cậu với sếp tiến triển nhanh dữ!”
Tôi vội phản bác: “Tiến triển gì chứ, bọn tớ có gì đâu!”
“Cậu với sếp đến công ty cách nhau chưa tới năm phút, lại còn… mặc nguyên bộ đồ hôm qua.” Cô ấy nháy mắt, lấy cùi chỏ thúc tôi, “Hiểu người hiểu chuyện là rõ rồi.”
Hiểu cái đầu cô!
Hu hu hu, giờ có nhảy xuống sông Hoàng Hà cũng rửa không sạch…
Nhưng tôi vẫn phải gắng gượng đi tìm Tống Khiên.
Văn phòng anh nồng nặc mùi cà phê.
Tống Khiên ngồi dựa vào ghế, nửa tỉnh nửa mê.
Tôi cười nịnh: “Sếp, tối qua ngủ ngon không?”
Anh liếc tôi một cái, có vẻ uể oải: “Em nói xem?”
Tôi ngập ngừng một lúc: “Em mời anh ăn cơm bù nhé.”
Mọi người vây quanh hỏi han như phỏng vấn, rồi chẳng mấy chốc bắt đầu… xem ngày đẹp để cưới.
Bỗng, tiếng bà bác cả vang lên the thé: “Ơ, Hứa Nghiên Nghiên, bạn trai con làm nghề gì thế?”
Cả phòng im bặt, mọi ánh mắt đều hướng về phía Tống Khiên.
Anh mỉm cười tự nhiên: “Cháu làm chút kinh doanh nhỏ.”
Bà bác cả nhếch mép: “Thấy cũng bảnh bao đấy, nhưng cũng nên tìm việc cho đàng hoàng. Làm vận chuyển thì vất vả lại không ổn định, lỡ sau này để Nghiên Nghiên chịu khổ thì sao?”
Câu này vừa dứt, cả phòng chìm vào im lặng.
Nếu có băng dính, tôi chắc chắn sẽ dán miệng bà lại!
Tống Khiên nghe xong, vẫn bình thản nói: “Làm vận chuyển cũng là nghề chân chính, dùng sức lao động kiếm tiền, chẳng có gì đáng xấu hổ. Bác cứ yên tâm, cháu nhất định sẽ khiến Nghiên Nghiên hạnh phúc.”
Lời này vừa dứt, tim tôi như có một ngọn lửa nhỏ bùng cháy, cảm giác khó tả lan khắp ngực.
Bà bác cả nghẹn họng, mặt sầm xuống, không nói gì thêm.
Mẹ và mấy dì khác thì tất bật trong bếp, đám còn lại lại tiếp tục chọn ngày tốt. Dù vậy, không khí cũng nguội lạnh đi chút ít.