Anh khẽ cười: “Được thôi, Hứa Nghiên Nghiên. Vậy thì thử quen tôi xem? Chúng ta đều độc thân, đã xem mắt rồi, không thử làm sao biết hợp hay không? Làm bà chủ vẫn tốt hơn làm nhân viên quèn, đúng chứ?”
Giọng anh bình thản như đang bàn chuyện làm ăn.
Khiến tôi không thể nhận ra anh nói thật hay đùa.
Thấy tôi im lặng, anh hỏi thêm, lần này giọng hơi trầm xuống:
“Hay là… cô vẫn còn thích người khác?”
Tôi giật mình, lập tức nghĩ tới Trình Dịch.
Lúc này, qua cửa kính phòng trà, tôi thấy Đàm Dao — cô gái từng chơi cùng Trình Dịch ở buổi tiệc — đang ôm một bó hoa hồng, cười ngọt ngào dưới ánh mắt hâm mộ của mọi người.
Tôi cắn răng, nói vào điện thoại: “Được. Vậy thì mình thử hẹn hò xem sao.”
Tống Khiên bật cười, giọng cao lên một chút: “Tan làm, tôi đón em.”
Cúp máy rồi, tim tôi vẫn chưa bình tĩnh lại.
Cảm giác như vừa bị điện giật, tim đập thình thịch.