Xung quanh nơi này đều là núi, khắp nơi đều là rừng rậm rạp.
Tôi đi tới đi lui liền nhìn thấy một gia đình, trước cửa có một cậu bé kháu khỉnh đang ngồi trông có vẻ chỉ mới mười hai tuổi thôi, cậu bé đang cúi đầu viết cái gì đó.
Tôi vừa định hỏi đường.
Đột nhiên cậu bé cảnh giác ngẩng đầu lên, lúc nhìn thấy tôi thì có chút kinh ngạc.
Lúc này rèm cửa vừa vén lên, một người phụ nữ trung niên đi ra.
Bà ta vừa nhìn thấy tôi liền cuống cuồng ôm cậu bé vào trong lồng ngực: "Sao cháu lại chạy ra đây, mau trở về!"
Tôi đang không rõ nguyên nhân.
Phía sau truyền đến một trận tiếng bước chân vội vàng, là người què đi tới.
Tôi sợ hãi đến mức chạy thật nhanh.
Đáng tiếc vẫn bị ông ta túm tóc lại: "Con đàn bà thối còn muốn chạy, lão tử tốn hai vạn để mua mày, mày dám chạy tao đánh gãy chân của mày!"
Da đầu tôi bị kéo đến đau nhức, tôi liều mạng thét chói tai giãy dụa.
Trong lúc nhất thời tiếng hét này đã thu hút thôn dân vây xem.
Trong lúc giãy dụa tôi nghe được có người nói: "A, đây không phải là vợ mà tên que mua hôm qua sao, sao lại nhỏ như vậy?"
"Chính là do nhỏ như vậy nên mới rơi vào tay ông ta đấy!"
“Cậu đừng nói, lớn lên cũng không tệ lắm, sau khi lớn lên sẽ đẹp lắm đấy!”
Người què bị những lời này chọc giận, vừa túm tôi kéo trở về vừa hung hăng đá tôi mấy cước: "Hôm nay lão tử không đánh c.h.ế.t mày thì không được mà!"
Tôi gào khóc cầu cứu những người xung quanh: "Đừng đánh nữa, cứu tôi, cứu tôi, tôi bị lừa mà!"
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.com.vn -
Cuối cùng mấy người đàn ông trẻ tuổi cũng đi tới
Tôi nghĩ họ sẽ kéo người què ra, ai ngờ cuộc trò chuyện của họ lại khiến người ta sởn gai ốc.
“Ai, ông què, ông đừng đánh c.h.ế.t nha, đánh c.h.ế.t ngươi sẽ không có vợ nữa đâu đấy.”
“Đúng vậy, tốn nhiều tiền như vậy, ông đừng chơi một đêm rồi để mất.”
"Ha ha ha, các cậu nói gì vậy chứ, nếu ông què không muốn nữa thì chẳng phải con nhỏ này sẽ trở thành chỗ công cộng cho chúng ta chơi sao?"
Hình như người đó nói đến chuyện gì quan trọng, người què nghe vậy lập tức ngừng tay.
“Ai u ông què, ông đang đau lòng sao? Là đau lòng tiền, hay là đau lòng cho vợ?”
“Nhất định người què sẽ đau lòng vì tiền, ai lại đau lòng phụ nữ chứ?”
Trong lúc nhất thời bốn phía truyền đến tiếng ha ha của đàn ông.
Lòng tôi hoàn toàn rơi vào tuyệt vọng, đây rốt cuộc là nơi nào, tại sao lại có nơi như vậy chứ?
Cuối cùng tôi bị người què khiêng về.
Vừa vào cửa, ông ta liền xách ra một cây chày cán bột.
Tôi sợ tới mức trái tim trở nên căng thẳng, nếu bị đánh gãy chân thì tôi không thể chạy được nữa!
Không để ý đến sự đau đớn của cơ thế, tôi vội vàng đứng lên ôm lấy chân người què khóc cầu: "Bố, con không muốn chạy, bố ruột không cần con nữa, sau này người chính là bố ruột của con.”
"Con sẽ nấu cơm cho bố, giặt quần áo cho bố, làm vợ bố, cái gì cũng có thể làm, bố đừng đánh con được không?"
Không biết người què nghĩ đến điều gì đó mà dừng tay, buông chày cán bột trong tay xuống rồi ngồi xuống đốt điếu thuốc.
Sau một lúc lâu ông ta mới đặt bao thuốc xuống, nhìn tôi một cái: "Lần này coi như xong, lần sau còn dám chạy, cẩn thận chân của em!"