Xà Nữ

Chương 16



18

 

Chưa bao giờ những người phụ nữ trong thôn cảm thấy hãnh diện như vậy.

 

Mười một người đàn ông bị trói trên cây hòe lớn, chịu lạnh một đêm đã sắp hấp hối.

 

Những người phụ nữ đứng vây quanh bọn họ cười hì hì ha ha.

 

Cũng giống như buổi đấu giá trước đây, chỉ là nhân vật chính đã hoàn toàn thay đổi.

 

Những người phụ nữ đang thương lượng xử lý đám đàn ông này như thế nào.

 

Có người nói chôn sống.

 

Có người nói thiến hết toàn bộ để sau này không gây hoạ cho mấy người phụ nữ khác nữa.

 

Còn nói thiêu c.h.ế.t gì đó cũng được, vừa hay loại bỏ hết vết tích.

 

Những người đàn ông ở trên mặt đất nghe vậy cũng bị dọa đến tiểu ra quần.

 

Bọn họ làm ra rất nhiều việc ác cuối cùng cũng cảm nhận được cảm giác cá nằm trên thớt.

 

Trong lòng tôi cảm thấy vui sướng đến cực điểm, hận ý ngập trời kia cũng dần dần lắng xuống.

 

Tiểu Thanh ở trong tay áo l.i.ế.m liếm tay của tôi, tôi cưng chiều xoa đầu nó.

 

“Cảm ơn Tiểu Thanh, may là có ngươi ở đây nên tất cả mới có thể kết thúc nhanh như vậy!”

 

Đang lúc tất cả mọi người đang khí thế ngất trời thảo luận thì Tạ Dung đột nhiên đứng ra.

 

"Xin chào mọi người, tôi xin giới thiệu bản thân mình lại một lần nữa, tôi là cảnh sát hình sự đến từ cục Bắc Kinh-- Tạ Vân Sanh!"

 

Cô ấy vừa nói xong, mọi người đều trở nên yên tĩnh

 

Mặc dù tôi có nghi ngờ nhưng không ngờ cô ấy thật sự là cảnh sát, tôi không khỏi cảm thấy có chút may mắn.

 

May mà không ai phát hiện ra sự tồn tại của Tiểu Thanh.

 

Người đàn ông bị trói nghe vậy liền khóc thảm thiết như bố mẹ chết, dưới sự dẫn dắt của Trần Đại Kiếm bọn họ đã làm ra những việc ác nhưng cũng giống như những con chuột trong cống ngầm không thể nhận ra.

 

Nếu không họ sẽ không nghĩ ra cái gọi là "Thiên táng", đoạn tuyệt giao lưu với bên ngoài.

 

Mà bây giờ tất cả sự độc ác đó đều bị phơi bày trước bàn dân thiên hạ, tất cả mọi người sẽ biết chuyện bọn họ đã từng làm mà bọn họ cũng sẽ trải qua quãng đời còn lại ở ngục giam.

 

Điều này còn đáng sợ hơn cả cái chết.

 

Tạ Dung tiếp tục nói: "Mấy năm gần đây cả nước xuất hiện nhiều sự kiện phụ nữ mất tích, trải qua một loạt điều tra, chúng tôi nghi ngờ có liên quan đến nhóm Tạ Lão Lục. Vì vậy tôi nhận sự sắp xếp của cấp trên, cố ý giả làm công nhân từ nơi khác tới tình cờ gặp Tạ Lão Lục, lúc này mới bị lừa bán đến đây.”

 

"Không ngờ tôi vừa mới thăm dò tình huống nơi này, trong thôn liền xảy ra nạn rắn nhưng cũng nhờ nạn rắn lần này mà nhiệm vụ mới hoàn thành một cách thuận lợi."

 

"Trong cục đã biết tình hình ở nơi này, bọn họ sẽ cho người đến đây rất nhanh, mọi người an tâm một chút đừng nóng nảy, chúng tôi sẽ đưa các vị về nhà!"

 

Về nhà thôi.

 

Hai chữ tưởng chừng như bình thường nhưng lại mang sức nặng rất lớn với những người phụ nữ

 

Có vài người trực tiếp khóc lên tại chỗ, giống như không thể tin có một ngày mình có thể về nhà...

 

Tôi nghĩ đến mẹ trong nhà, không biết sau khi tôi đi bà ấy thế nào, thân thể có thể khá hơn một chút hay không?

 

Nghĩ tới đây, trong mắt tôi cũng tràn đầy nước mắt, một cỗ cảm xúc vừa chua chát kéo đến.

 

Tiểu Thanh cảm nhận được tâm trạng của tôi d.a.o động nên lén chui ra từ tay áo l.i.ế.m cằm tôi.

[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.com.vn -

 

Tôi kịp phản ứng, vội vàng lau khô nước mắt, đem nó giấu vào trong ngực.

 

Từ nhỏ mẹ đã nói với tôi, không nên thể hiện quá khác biệt với người khác cho nên tôi vẫn lấy thân phận một cô gái bình thường mà sống.

 

Nhưng không ngờ thế giới này lại gian nan như vậy, cuối cùng tôi vẫn thành một người lùn mãi mãi không được trưởng thành mà sống dưới ánh mắt phán xét của mọi người.

 

May là những người ở nơi này còn bất hạnh hơn tôi cho nên bọn họ có biết đi chăng nữa thì cũng không chú ý đến sự khác lạ của tôi.

 

Tạ Dung nói xong không bao lâu thì từng chiếc xe cảnh sát từ trên sườn núi xa xa chạy như bay tới.

 

Một tiếng còi cảnh sát kia, cũng chứng tỏ ánh sáng chính nghĩa cuối cùng cũng chiếu xuống nơi đầy tội ác này.

 

 

 

19

 

Tôi được xe cảnh sát đưa về nhà.

 

Một khắc khi xuống xe, tôi nhìn thấy mẹ đang kiễng chân chờ ở cửa, trong lòng tôi không nhịn được mà quặn thắt lại.

 

Bà ấy mới hơn bốn mươi tuổi mà tóc đã bạc trắng.

 

Bà ấy tập tễnh tiến lên: "Nhân Nhân, là con sao? Con đã về rồi sao?”

 

Tôi nhanh chóng tiến lên, nhào thẳng vào lồng n.g.ự.c mẹ: "Mẹ, là con, con đã trở lại rồi!"

 

Chúng tôi ôm nhau khóc rống lên, rất quý trọng cuộc gặp gỡ gian nan lắm mới có được này.

 

Mà bố tôi thì trực tiếp bị xe cảnh sát mang đi.

 

Không lâu sau đó, chúng tôi đã nhận được kết quả phán quyết của quan tòa.

 

Bố tôi bị kết án ba mươi năm tù vì tội buôn bán phụ nữ và sẽ phải ngồi tù suốt quãng đời còn lại.

 

Thiên đạo hảo luân hồi, thiện ác đều có quả báo.

 

Tôi và mẹ hoàn toàn sống trong sạch.

 

Với thân thể này của tôi thì đời này không có khả năng có được gia đình của mình.

 

Nhưng vài mẫu ruộng nhỏ, hơn nữa tôi và mẹ đều chịu khó, cho dù có ăn cơm rau dưa đi chăng nữa thì cuộc sống cũng vui vẻ hơn trước rất nhiều.

 

Người trong xóm đều biết chuyện của tôi, ánh mắt họ nhìn tôi cũng mang theo vài phần thương hại và đồng tình cũng quan tâm tôi nhiều hơn.

 

Dường như cảnh sát đã cố ý dặn dò trưởng thôn cái gì đó.

 

Không bao lâu sau đó, trong thôn liền làm giấy chứng nhận tàn tật cho tôi.

 

Tôi nhận được một mức bảo hiểm, một tháng có được hơn hai ngàn tệ, ở nông thôn đủ bảo đảm cuộc sống của tôi và mẹ tôi.

 

Mẹ tôi vui vẻ nói: "Nhân Nhân nhà tôi đâu phải là người lùn, rõ ràng là tiểu đồng tử bên cạnh Quan Âm Bồ Tát đến nhân gian lịch kiếp, đã nói là phúc báo ở phía sau!"

 

Khi linh hồn được nuôi dưỡng thì nó càng trở nên tươi sáng hơn.

 

Gần đây tâm trạng của bà ấy rất tốt, khuôn mặt cũng dần khôi phục lại thần thái như cũ, sự đau khổ ngày trước cũng biến mất.

 

Tôi sờ Tiểu Thanh ở trong tay áo, vui vẻ ra mặt.

 

Đúng vậy, nếu như không phải đồng tử lịch kiếp thì làm sao có thể giải thích tại sao những vật nhỏ này lại thân thiết với tôi đến thế cơ chứ?

 

Đây chính là món quà tốt nhất mà ông trời ban cho tôi!

 

 


Bạn đang đọc truyện trên truyenvang.com