Vứt Đi 10 Năm Tình Cảm

Chương 9:



Tưởng Tồn Dã ngoại tình rồi.

 

Thư ký của tôi báo lại: cô ấy thấy anh ta lén lút hẹn hò với một cô gái xinh đẹp.

 

Cô ấy còn gửi ảnh cho tôi xem.

 

Và đúng thật.

 

Tưởng Tồn Dã đeo kính râm, khẩu trang, đội mũ che kín mít như minh tinh đang né paparazzi.

 

Ngồi bên cạnh anh ta là một cô gái rạng rỡ, khuôn mặt tinh tế kiểu đắt tiền vừa nhìn qua đã biết không phải dạng bình thường.

 

Khi nói chuyện, Tưởng Tồn Dã ngồi rất gần cô ấy, còn cúi đầu nói nhỏ, cảnh tượng cực kỳ mờ ám.

 

Thư ký dè dặt nói:

 

“Biết đâu… cô ấy là em gái của tổng Giang chẳng hạn…”

 

Tôi: Tôi và anh ta đã kết hôn hai năm rồi, anh có em gái hay không, tôi còn không biết chắc?

 

Tôi còn chưa quyết định nên xử lý vụ này thế nào thì… cuộc họp bắt đầu.

 

Đến khi họp xong, tôi cũng bình tĩnh lại phần nào.

 

Thư ký báo: Tưởng Tồn Dã và cô gái kia vẫn chưa rời đi hình như còn cãi nhau.

 

Anh ta có vẻ rất khó chịu, còn cô gái thì bối rối bất lực.

 

…Giống tôi với anh ta đến kỳ lạ.

 

Ví dụ như…

 

Dạo gần đây, anh ta cứ đeo bám tôi, cứ khăng khăng rằng tôi không còn yêu anh nữa.

 

Thậm chí trong bữa tiệc gia đình, anh ta còn công khai than phiền:

 

“Vợ con không còn mê luyến cơ thể con như trước nữa rồi…”

 

Phát ngôn này ở ngay trước mặt mẹ anh, khiến bà suýt nữa nghẹn cháo, mặt như ăn phải ruồi.

 

Về lý mà nói, tôi nên nhân lúc anh ta còn chưa biết tôi biết chuyện, thì chuyển tài sản về tôi ngay lập tức, chuẩn bị thủ tục ly hôn.

 

Hoặc là… tìm một trai trẻ nào đó, đáp lễ cho cân bằng.

 

Nhưng đời không phải lúc nào cũng lý trí.

 

Khi tôi đứng trước cửa quán cà phê cao cấp đó, tôi vẫn đang tự nói với mình:

 

“Đừng làm mấy trò mất mặt kiểu bắt gian nhé. Không đáng.”

 

Tôi không nên là người đi bắt tiểu tam. Tôi phải là người đuổi cổ kẻ khiến tiểu tam có cơ hội xuất hiện kia kìa.

 

Nhưng chân tôi không nghe lời.

 

Tôi vẫn bước vào trong.

 

Và rồi… tôi nghe thấy Tưởng Tồn Dã đang nổi đóa với cô gái kia:

 

“Là cô bảo trung tâm của cô có thể giúp tôi từ sáu múi lên tám múi! Tôi đã trả tám trăm ngàn rồi mà vẫn sáu múi nguyên si!”

 

“Cô có biết không, chỉ vì chuyện này mà vợ tôi bắt đầu chán tôi luôn rồi đó!!!”

 

Cô gái kia áy náy:

 

“Tưởng Tổng… chúng tôi đã cố hết sức. Là anh nói anh không muốn dùng thêm thuốc hỗ trợ, chỉ muốn tạo đường cơ tự nhiên… kết quả tất nhiên không được như kỳ vọng…”

 

Tôi: “……”

 

Tôi đang lo cái quái gì vậy?

 

Rõ ràng là gần đây họp hành quá nhiều khiến não tôi tê liệt.

 

Tôi chợt nhớ lại…

 

Nhiều năm trước, tôi từng vô tình lướt qua lịch sử tìm kiếm trên máy anh:

 

【Người Hàn Quốc lai Trung Quốc có được coi là đa chủng tộc không?】

 

【Làm sao để thành người có 8 quốc tịch một cách hợp lý nhất?】

 

Tôi không ngờ…

 

Một câu nói vu vơ của tôi nhiều năm trước, anh ấy lại ghi nhớ đến mức ám ảnh như vậy.

 

[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.com.vn -

Ngày Lục Trình Phưởng nhận được thông báo bị sa thải, anh ta về nhà sớm hơn mọi khi.

 

Kết quả thứ chờ anh ở nhà là hình ảnh Chu Thi Thi đang ôm ấp một người đàn ông lạ trên ghế sofa, cùng xem TV.

 

Lục Trình Phưởng không thể tin vào mắt mình.

 

Anh năm nay ba mươi sáu tuổi.

 

Chu Thi Thi cũng đã ba mươi hai.

 

Còn người đàn ông kia… trông vẫn như một cậu sinh viên đại học.

 

“Hắn là ai?”

 

“Tôi hỏi cô, hắn là ai?!”

 

Vẻ hoảng loạn thoáng qua trong mắt Chu Thi Thi nhưng rồi nhanh chóng biến mất, thay bằng sự ngang ngược:

 

“Anh hét cái gì mà hét?”

 

“Là ai hả? Thì bạn tôi chứ ai.”

 

Lục Trình Phưởng như phát điên:

 

“Bạn bè nào lại không mặc đồ mà ôm nhau trên ghế?!”

 

Chu Thi Thi trợn mắt:

 

“Biết rồi còn hỏi.”

 

Lục Trình Phưởng hoàn toàn sụp đổ:

 

“Tôi cực khổ làm việc bên ngoài như vậy, còn cô thì trả ơn tôi kiểu này à?”

 

“Cô không đi làm, suốt ngày chỉ tụ tập trà chiều, spa với hội bạn, giờ còn cắm sừng tôi nữa?!”

 

Chu Thi Thi bật cười khinh miệt:

 

“Nói nghe hay quá ha, làm như anh cực khổ vì tôi lắm ấy.”

 

“Anh bỗng dưng chăm chỉ, chẳng phải vì lần họp lớp đó bị bạn gái cũ đ.â.m một nhát đau điếng à?”

 

“Anh hối hận rồi đúng không? Hối hận vì đá nhầm một con phượng hoàng bằng vàng rồi.”

 

“Anh có tư cách gì mà lớn tiếng với tôi? Tôi đâu có sống dựa vào anh? Tiền tiêu vặt mẹ tôi cho mỗi tháng còn nhiều hơn lương anh.”

 

Chu Thi Thi chỉnh lại tóc tai, rồi nghiêng đầu, tựa hẳn vào cơ n.g.ự.c của chàng trai trẻ như để chọc tức thêm.

 

Lục Trình Phưởng giận đến nỗi gân xanh nổi đầy trán, tay siết chặt thành nắm đấm.

 

Chu Thi Thi hoàn toàn không để tâm, vẫn thản nhiên, vẻ mặt đầy khiêu khích.

 

Cho đến khi Lục Trình Phưởng đột nhiên lao tới.

 

Anh ta túm lấy tóc Chu Thi Thi, lôi cô khỏi sofa:

 

“Con đàn bà đê tiện, hôm nay không dạy dỗ cô một trận thì cô không biết trời cao đất dày!”

 

Chu Thi Thi giơ tay tát thẳng vào mặt anh một cái:

 

“Anh thanh cao lắm sao? Anh vĩ đại lắm hả?!”

 

“Anh tưởng tôi không biết à?”

 

Lục Trình Phưởng sững người:

 

“Biết… biết gì?”

 

Chu Thi Thi nghiến răng:

 

“Khi anh theo đuổi tôi, anh còn chưa chia tay với Hứa Trì!”

 

“Tận một tháng sau khi tôi đồng ý, anh mới kiếm cớ cãi nhau để đá cô ấy!”

 

“Anh dám động vào tôi, tôi sẽ nói hết chuyện này cho cô ấy biết!”

 

Lục Trình Phưởng đứng c.h.ế.t trân tại chỗ.

 

Nhìn thấy gương mặt đắc thắng của Chu Thi Thi…

 

Trong đầu anh bỗng vụt qua bốn chữ:

 

Nhân quả báo ứng.

 

Toàn văn hoàn.


Bạn đang đọc truyện trên truyenvang.com