Vương Phi, Ta Không Muốn Làm

Chương 29



Không chỉ Thái hậu, mà tất cả những người có mặt ở đây đều không ngờ rằng Diêu Phẩm Nhàn vào cung lúc này lại mang theo Băng Ti Thảo.

Bọn họ chỉ nghĩ rằng Ngụy Vương phi cũng lo lắng cho thương thế của Lục Thất Gia, nên mới vào cung từ sáng sớm để hỏi thăm tình hình. Vì vậy, khi Diêu Phẩm Nhàn nói nàng có thể có Băng Ti Thảo, hơn nữa còn mang theo vào cung, tất cả mọi người đều sững sờ.

Nhưng sự sững sờ ấy cũng chỉ thoáng qua. Không ai thực sự tin lời nàng.

Bọn họ đều cho rằng nàng chỉ vì quá lo lắng nên thần trí rối loạn. Băng Ti Thảo là dược liệu hiếm có, ngay cả trong cung cũng không có, thì làm sao Ngụy Vương phủ lại có thể có?

Trong lòng Thái hậu và Hoàng Thượng cũng nghĩ như vậy.

Dù thế, Thái hậu vẫn cảm động trước tấm lòng chân thành của Diêu Phẩm Nhàn. Nàng đã có lòng quan tâm, lại còn mang cả dược liệu vào cung, tất nhiên Thái hậu cũng muốn nhận lấy để thái y kiểm tra.

Hoàng Thượng thấy Thái hậu nghiêm túc, lập tức sai người gọi Thái y lệnh Chương Thuyên đến.

Khi Chương Thuyên đến, ông nhận lấy hộp, cẩn thận quan sát dược liệu bên trong. Ông dùng tay cảm nhận, ngửi mùi hương, thậm chí còn bẻ một mảnh nhỏ đưa vào miệng nếm thử. Sau một hồi kiểm tra tỉ mỉ, ánh mắt Chương Thuyên chợt sáng rực lên vì vui mừng.

“Hồi bẩm Hoàng Thượng, Thái hậu, đây chính là Băng Ti Thảo hiếm có ngàn năm mới gặp. Hai chân của Lục Thất gia được cứu rồi!”

Chương Thuyên kích động vô cùng. Được tận mắt thấy loại dược liệu quý giá mà trước nay chỉ đọc trong cổ thư y học, ông cảm thấy cuộc đời này không còn gì tiếc nuối.

Niềm hạnh phúc của ông lan sang Thái hậu và Hoàng Thượng. Cả hai đều vô cùng vui mừng.

“Chương Thuyên, ngươi đừng lừa ai gia! Ngươi chắc chắn đây là Băng Ti Thảo trong sách cổ ghi lại?” Thái hậu vừa mừng vừa sợ, lo rằng hy vọng càng lớn, thất vọng sẽ càng sâu. Bà nghiêm túc hỏi lại: “Hai chân của Úy nhi thực sự có thể cứu được? Ngươi không lừa ai gia đấy chứ?”

Chương Thuyên kích động đến mức nước mắt lưng tròng. Một phần là vì có thể báo tin tốt cho Hoàng Thượng và Lục gia, phần còn lại là do ông đã may mắn gặp được loại dược liệu trân quý này. Là một ngự y xuất thân từ thế gia y học, từ nhỏ đã đọc qua vô số y thư, nay có thể tận mắt chứng kiến loại tiên thảo này, ông cảm thấy dù có chết cũng không tiếc.

“Thần tuyệt đối không dám nói dối trước mặt Hoàng Thượng và Thái hậu.” Ông trịnh trọng cam kết: “Xin cho thần vài ngày. Ngay tại đây, trước mặt Thái hậu và Hoàng Thượng, thần xin lập quân lệnh trạng*. Nếu thần không thể chữa khỏi hai chân của Lục Thất gia, không cần Thái hậu và Hoàng Thượng trách phạt, thần sẽ tự mình lấy cái chết tạ tội.”

*Quân lệnh trạng (軍令狀) là một cam kết bằng văn bản hoặc lời thề mà tướng sĩ ký hoặc tuyên bố trước cấp trên khi nhận nhiệm vụ quan trọng, thường đi kèm với hình phạt nghiêm khắc nếu thất bại, thậm chí là mất mạng. Trong lịch sử quân sự, ký quân lệnh trạng thể hiện quyết tâm hoàn thành nhiệm vụ bằng mọi giá, không có đường lui.

“Ái khanh nói quá lời rồi.” Đến lúc này, Thái hậu mới hoàn toàn yên lòng. Bà sợ chậm trễ thời cơ trị liệu tốt nhất, liền thúc giục Chương Thuyên nhanh chóng bắt tay vào chữa trị, đồng thời hứa hẹn: “Nếu Úy nhi có thể hồi phục như trước, ai gia nhất định trọng thưởng.”

“Thần xin tạ ơn Thái hậu.” Chương Thuyên cúi đầu hành lễ, sau đó lập tức rời đi mà không dám chậm trễ giây nào.

Không khí căng thẳng trong cung Từ Ninh giờ phút này hoàn toàn biến mất, thay vào đó là niềm vui và sự nhẹ nhõm.

“Phẩm Nhàn, mau đến ngồi bên cạnh ai gia.” Thái hậu vui vẻ, liền vẫy tay gọi Diêu Phẩm Nhàn ngồi cạnh bà.

Diêu Phẩm Nhàn cảm tạ Thái hậu rồi mới bước đến.

Một cung nữ lập tức mang ghế đẩu đến đặt cạnh Thái hậu, Diêu Phẩm Nhàn nhẹ nhàng ngồi xuống, chủ động dựa gần bà.

Hoàng hậu cũng rất vui mừng, nhưng đồng thời lại thắc mắc. Bà chủ động hỏi Diêu Phẩm Nhàn: “Băng Ti Thảo hiếm có như vậy, nghe Chương thái y nói, ngàn năm cũng khó gặp một lần… Ngụy Vương phi làm sao có được vật quý như thế?”

Câu hỏi của Hoàng hậu cũng chính là thắc mắc trong lòng mọi người. Lúc này, tất cả ánh mắt đều đổ dồn về phía Diêu Phẩm Nhàn, chờ đợi câu trả lời.

Thực ra, trước khi vào cung, Diêu Phẩm Nhàn đã dự liệu rằng mọi người sẽ hỏi nàng câu này, vì vậy nàng đã sớm chuẩn bị sẵn lý do.

“Hồi Hoàng hậu nương nương.” Diêu Phẩm Nhàn vẫn giữ dáng vẻ điềm tĩnh, nhàn nhã, không hề tỏ ra lo lắng hay bất an. Nàng nhẹ nhàng gật đầu với Hoàng hậu để thể hiện sự tôn kính, sau đó mới chậm rãi đáp: “Ba năm trước, thần thiếp từng đến chùa Bạch Vân ở Kinh Giao để cầu phúc cho Vương gia. Khi đó, ở sau núi chùa Bạch Vân, thần thiếp tình cờ gặp một vị lão tăng. Lão tăng chỉ nhìn thần thiếp một cái liền nói rằng năm thần thiếp tròn hai mươi tuổi sẽ gặp một kiếp nạn. Ngài còn nói, đã có duyên gặp gỡ thì nên giúp đỡ nhau, nên đã tặng thần thiếp vật này.”

“Khi đó, thần thiếp không biết đây là dược liệu gì, cũng cảm thấy lão tăng kia thần thần bí bí, nên không để tâm lắm. Sau khi trở về vương phủ, thần thiếp liền cất cây thảo dược này vào hộp khóa lại để trong kho. Mãi đến sáng nay, khi tỳ nữ trong phủ mang bức họa Băng Ti Thảo đến cho thần thiếp xem, thần thiếp thấy rất quen mắt, lúc này mới nhớ đến cây tiên thảo đã khóa trong kho.”

“Vì không thể xác định chắc chắn, nên thần thiếp lập tức mang theo vào cung, mong Hoàng Thượng, Hoàng hậu và Thái hậu tổ mẫu cùng xem xét.”

Diêu Phẩm Nhàn nói chuyện thong thả, ung dung, lời lẽ cũng rất có lý có chứng cứ. Mọi người nghe xong, tuy cảm thấy khó tin nhưng không ai nghi ngờ nàng.

Thực ra, Diêu Phẩm Nhàn lựa chọn nói như vậy cũng có nguyên nhân. Nàng quả thực sắp gặp một kiếp nạn, điều này đúng như lời vị “lão tăng” kia từng nói. Mà Băng Ti Thảo vốn do lão tăng tặng cho nàng để vượt qua kiếp nạn, nay nàng lại dùng nó để cứu đôi chân của Lục Úy. Sau này, trong lòng Thái hậu và người nhà họ Lục, chắc chắn họ sẽ càng thêm quý trọng và cảm kích nàng.

Ban đầu, Diêu Phẩm Nhàn chỉ muốn giữ lại đôi chân của Lục Úy, chứ không phải để tranh công cầu thưởng. Nhưng nếu vừa cứu được Lục Úy, vừa có thể nhận được sự thương yêu từ Thái hậu và lòng biết ơn của Lục gia… thì tại sao nàng lại không vui mừng chứ?

Tuy nhiên, nàng vẫn đang khỏe mạnh bình an, nên không ai để tâm đến lời nàng nói về "kiếp số".

Mọi người chỉ tò mò về vị lão tăng kia, nhưng phần lớn vẫn vui mừng vì đôi chân của Lục Úy được cứu.

Thái hậu nhanh chóng lên tiếng: “Chùa Bạch Vân cầu phúc linh thiêng nhất. Đợi thêm vài ngày, khi Úy nhi thực sự vượt qua kiếp nạn này, chúng ta cùng đến đó dâng hương tạ ơn.”

Câu cuối cùng, bà nói với Lục lão thái quân.

Lục lão thái quân hiếm khi lộ ra nụ cười, bà lập tức đồng tình với Thái hậu: “Thái hậu nói rất phải! Chúng ta nên đến miếu dâng hương cảm tạ Phật Tổ.”

Sau đó, bà quay sang Diêu Phẩm Nhàn với ánh mắt đầy biết ơn: “Lần này thật sự nhờ có Ngụy Vương phi, cả Lục gia chúng ta đều vô cùng cảm kích.”

Lục lão thái quân đích thân bày tỏ lòng biết ơn, Diêu Phẩm Nhàn vội nói khiêm tốn: “Bà quá lời rồi.”

Lúc thu lại ánh mắt, theo bản năng, nàng liếc nhìn về phía mẫu tử Thục phi.

Biểu cảm của Thục phi vẫn rất bình thản, không thể nhìn ra cảm xúc gì, nhưng sắc mặt của Triệu Vương thì rõ ràng rất khó coi.

Nghĩ đến việc mẫu tử Thục phi luôn đối lập với Hoàng hậu và Tề Vương, trong lòng Diêu Phẩm Nhàn liền hỏi Tiểu Ngũ: [Mẫu tử Thục phi không vui sao?]

Tiểu Ngũ đáp: [Tề Vương nhờ vậy mà tránh được một kiếp nạn, kế hoạch của Thục phi và Triệu Vương thất bại, tất nhiên họ sẽ thất vọng.]

Diêu Phẩm Nhàn biết Tiểu Ngũ có thể cảm nhận tâm trạng của người khác, liền hỏi tiếp: [Vậy Hoàng hậu lúc này đang nghĩ gì? Tiểu Ngũ, ngươi giúp ta cảm nhận thử xem.]

Chỉ một lát sau, giọng điệu bình tĩnh của Tiểu Ngũ vang lên bên tai nàng: [Cảm nhận được hảo cảm độ của Hoàng hậu đối với chủ nhân gia tăng. Kích hoạt nhiệm vụ mới – có thể đổi hảo cảm độ thành giá trị khỏe mạnh. Chủ nhân có muốn mở công năng này không?]

Diêu Phẩm Nhàn hơi bất ngờ.

Tiểu Ngũ tiếp tục giải thích: [Chủ nhân trước đây đã tiêu hao 200 điểm giá trị khỏe mạnh khi thân thể chưa hoàn toàn hồi phục, dẫn đến tình trạng cơ thể bị tổn hao nghiêm trọng. Để tránh ảnh hưởng lâu dài và khó chữa trị về sau, khuyến nghị chủ nhân mở công năng này. Như vậy, chủ nhân có thể nhanh chóng điều dưỡng lại cơ thể.]

[Chi tiết thế nào?] Diêu Phẩm Nhàn lập tức tiếp nhận đề xuất.

Dù sao đi nữa, lúc này, hơn ai hết, nàng mong muốn có thể nhanh chóng hồi phục hoàn toàn.

Tiểu Ngũ thông báo: [1005 đang mở khóa công năng mới: chuyển đổi hảo cảm độ thành giá trị khỏe mạnh. Xin chủ nhân xác nhận. Nếu đồng ý, hãy chọn “Mở”. Nếu từ chối, hãy chọn “Không”.]

Vừa dứt lời, trước mắt Diêu Phẩm Nhàn xuất hiện một vòng tròn với hai lựa chọn: “Mở” và “Không”.

Nàng chỉ mới nghĩ đến việc chọn “Mở”, liền nghe thấy một âm thanh thanh thúy “Đinh”, vòng tròn biến mất.

Tiếp theo đó là giọng nói của Tiểu Ngũ: [Công năng mới đã mở khóa thành công.]

Ngay sau đó…

[Đinh ~ Hảo cảm độ +10, chuyển đổi thành giá trị khỏe mạnh +10.]

[Đinh ~ Chán ghét độ +10, chuyển đổi thành giá trị khỏe mạnh +10.]

Diêu Phẩm Nhàn còn chưa kịp thắc mắc vì sao lại đột nhiên xuất hiện chán ghét độ, thì Tiểu Ngũ - với tác phong chuyên nghiệp - đã chủ động lên tiếng giải thích.

[Hoàng hậu và Thục phi vốn là hai thế lực đối lập. Khi chủ nhân kích hoạt công năng chuyển đổi độ hảo cảm của Hoàng hậu thành giá trị khỏe mạnh, đồng thời cũng mở ra công năng chuyển đổi độ chán ghét của Thục phi thành giá trị khỏe mạnh. Ngoài ra, xin nhắc nhở chủ nhân rằng công năng này khác với trước đây. Độ hảo cảm hoặc chán ghét mà mục tiêu dành cho chủ nhân càng cao, giá trị khỏe mạnh mà chủ nhân nhận được cũng càng lớn.]

Trước đây, mặc kệ có vả mặt ai, mặc kệ có ra tay tàn nhẫn đến đâu, thông thường cũng chỉ tăng được năm điểm giá trị khỏe mạnh. Chỉ có một số trường hợp đặc biệt, như lần trước khi liên quan đến Vương gia, thì mới có thể được nhân đôi.

Bất chợt, Diêu Phẩm Nhàn nhớ đến một vấn đề khác.

[Tiểu Ngũ, bây giờ đã mở công năng mới, vậy công năng trước đây có còn tác dụng không?]

[Vẫn có tác dụng, chủ nhân. Cả hai công năng có thể cùng hoạt động song song.]

Nghe vậy, Diêu Phẩm Nhàn yên tâm hơn. Dù sao, số lần nàng tiếp xúc với Hoàng hậu và Thục phi cũng không nhiều, muốn  kiếm giá trị khỏe mạnh từ họ quả thực không phải chuyện dễ dàng.

Nàng vừa mới trầm ngâm trong chốc lát, giọng nói của Tiểu Ngũ lại vang lên bên tai: [Chủ nhân, trước đây người đã tích lũy được 95 điểm giá trị khỏe mạnh, còn thiếu 5 điểm nữa là đạt tối đa. Hiện tại, người đã tiêu hao 200 điểm để chữa trị đôi chân cho Lục Thất gia, vậy nên người cần phải tích lũy lại 205 điểm mới có thể chữa khỏi hoàn toàn cho bản thân. Con đường phía trước còn dài, mong chủ nhân hãy tiếp tục cố gắng.]

Diêu Phẩm Nhàn nghe ra ý châm chọc trong giọng nói của Tiểu Ngũ, nhưng nàng chẳng buồn để ý, chỉ thản nhiên đáp lại: [Vừa rồi đã có thêm 20 điểm, vậy là còn thiếu 185 điểm.]

[Vậy chúc chủ nhân may mắn.] Tiểu Ngũ nghiến răng nghiến lợi nói một câu, sau đó thẳng thừng kết thúc cuộc trò chuyện.

Thấy nó đã biến mất, Diêu Phẩm Nhàn cũng không gọi lại nữa.

***

Nàng ở lại trong cung đến tận chiều muộn. Đến khi cảm giác cơ thể ngày càng rã rời, sự mệt mỏi bủa vây rõ rệt hơn, nàng mới cáo từ Thái hậu để trở về.

Thái hậu thấy sắc mặt nàng không tốt, chỉ nghĩ rằng nàng bị nóng nực làm cho kiệt sức, liền dặn dò nàng mau chóng trở về nghỉ ngơi.

Sau khi hồi phủ, Diêu Phẩm Nhàn tắm rửa qua loa rồi thay y phục, nhưng toàn thân đã không còn chút sức lực nào. Nàng lập tức quay về nội tẩm, vừa đặt đầu xuống gối đã chìm vào giấc ngủ.

Đến khi tỉnh lại, trời đã về khuya.

Lúc này, tình trạng cơ thể nàng đã tệ đến mức không thể tệ hơn.

Cả người nóng ran, tay chân rã rời, ngay cả việc mở miệng nói cũng tốn sức.

Cơn mệt mỏi dày đặc bủa vây lấy nàng, khiến nàng có cảm giác như thể cơ thể này nặng ngàn cân, đến mức ngay cả muốn ngồi dậy cũng không thể.

Đây là lần đầu tiên nàng cảm nhận được cảm giác cận kề cái chết một cách rõ ràng như vậy.

Lần này, e rằng nàng thật sự đã ở rất gần với cái chết

Bên ngoài phòng chắc chắn có nô tỳ trực đêm, nhưng vì nghĩ rằng nàng đã ngủ say nên không ai vào kiểm tra. Diêu Phẩm Nhàn biết rõ, dù có tích lũy giá trị khỏe mạnh đến đâu thì trong tình huống này, thứ nàng cần nhất vẫn là đại phu.

Dồn hết chút sức lực còn sót lại, nàng lăn từ trên giường xuống đất.

Tiếng động lớn trong phòng cuối cùng cũng thu hút sự chú ý của cung nữ trực đêm.

Hôm nay đến lượt Tử Đường trực đêm. Nàng vội khoác áo, cầm đèn lồng chạy vào nội thất. Nhưng khi nhìn thấy chủ tử của mình nằm sõng soài dưới đất, nàng lập tức hoảng hốt.

“Nương nương!”

Nàng vội đặt đèn xuống một bên rồi nhanh chóng chạy đến, cố gắng đỡ Diêu Phẩm Nhàn dậy. Nhưng vừa mới nâng lên một chút, nàng đã kinh ngạc kêu thành tiếng.

“A!”

“Nương nương, sao người lại… nặng như vậy?”

Tiếng la thất thanh của nàng lập tức làm kinh động cả nội viện.

Các cung nữ khác nghe thấy liền khoác áo chạy vội đến.

Diêu Phẩm Nhàn biết, một khi đã có người phát hiện tình trạng của mình, thì ít nhất lúc này nàng sẽ không chết ngay. Ý thức nàng mơ hồ dần, sau đó liền rơi vào hôn mê.

Trong phủ Ngụy Vương có sẵn phủ y (thầy thuốc trong phủ). Tử Đường lập tức sai một nô tỳ đi mời phủ y, còn bản thân thì cùng hai người khác cẩn thận đỡ chủ tử lên giường.

Nhưng khi vừa đặt nàng xuống, tất cả đều không khỏi kinh hãi.

Người nàng nóng rực như bị thiêu đốt, mồ hôi vã ra ướt đẫm, ngay cả lớp áo trong cũng bị thấm ướt.

Tử Đường vội vã phân phó người đi đun nước ấm, sau đó tự tay lau người và thay y phục sạch sẽ cho nàng.

Không lâu sau, phủ y vội vã đến bắt mạch. Nhưng chỉ sau một lúc chẩn đoán, sắc mặt ông liền trắng bệch, hốt hoảng kêu lên: “Vương phi nương nương đang nguy kịch! Với y thuật của lão phu, e rằng… không thể cứu chữa.”

Tử Đường không tin, sắc mặt sa sầm, nghiêm giọng trách móc: “Ngươi đừng có nói bậy! Lúc chạng vạng nương nương mới từ trong cung trở về, khi đó vẫn còn khỏe mạnh. Sao chỉ ngủ một giấc mà đã thành nguy kịch? Ngươi đừng tưởng rằng Vương gia không có ở đây thì có thể chẩn đoán qua loa bừa bãi!”

Phủ y suýt nữa thì bật khóc, vội đập tay lên đùi thốt lên: “Bà nội của ta ơi! Ta nào dám nói bừa? Nếu còn chậm trễ, e rằng Vương phi nương nương… không qua khỏi! Mau chóng vào cung tìm Thái y, nếu không sẽ không kịp mất!”


Bạn đang đọc truyện trên truyenvang.com