"Không cần vội, tặng thêm vài cái nữa cũng được. Đừng để người ta nói Vương phủ chúng ta keo kiệt."
Sau khi trận đòn kết thúc, Kỷ Vân Hòa vừa khóc vừa lăn lộn bò ra khỏi sân, chật vật đến thảm hại.
16
Sở Dạ kéo ta lại, tỉ mỉ kiểm tra một lượt, chắc chắn rằng ta không bị thương gì, sau đó liền phái hai ám vệ nữa đến bảo vệ ta và dưỡng mẫu.
Trời dần về chiều, Sở Phong đứng bên cạnh nhỏ giọng nhắc nhở:
“Chủ tử, đến giờ phải đi rồi.”
Trước khi rời đi, Sở Dạ kéo ta ra một góc, căn dặn:
“Mấy ngày tới, ngươi phải cẩn thận. Ở lại đây cũng được, về Vương phủ cũng được. Nếu Kỷ Vân Hòa lại đến gây chuyện, thì đánh thẳng ra ngoài, mọi việc… đợi ta về rồi xử lý.”
Ta ngẩng đầu nhìn hắn:
“Vậy khi nào ngươi quay lại?”
Hắn suy nghĩ một lúc rồi đáp:
“Chiến sự ở biên cương đã thắng, giờ chỉ còn vài việc hậu sự, chậm nhất là một tháng nữa ta sẽ về.”
Không hiểu sao, trong lòng ta bỗng thấy uất ức:
“Ngươi có về thì sao chứ? Dù sao ta cũng không muốn làm Vương phi nữa, thôi thì nhường lại cho Kỷ Vân Hòa đi.”
Hắn có chút ngạc nhiên:
“Vì sao lại không muốn?”
Ta kiễng chân, ghé sát tai hắn, thì thầm:
“Bởi vì Vương gia… cái kia ấy… không được.”
Sắc mặt hắn tối sầm lại hai độ, không vui ra mặt:
“Ngươi nghe ai nói vậy?”
“Ta nghe Ngọc Thúy kể, cả Vương phủ ai mà chẳng biết, ngươi chưa từng nghe sao?”
Ta chớp mắt nhìn hắn, hứng thú tám chuyện:
“Nghe nói Vương gia thích nam sắc, ngày nào cũng dính lấy tên thủ lĩnh ám vệ gì đó, hai người chắc chắn có gian tình!
Này, ngươi cũng là ám vệ mà, có tin tức nội bộ nào không? Mau kể ta nghe với!”
Lời vừa dứt, “bịch” một tiếng, có người rơi từ trên tường xuống — chính là Sở Phong.
Hắn nhịn cười đến đỏ cả mặt, ngượng ngùng gãi đầu:
“Xin lỗi, ta không cố ý nghe lén… nhưng thực sự… nhịn không nổi… hahahaha…”
Sắc mặt Sở Dạ càng lúc càng đen như đáy nồi.
Hắn hừ lạnh một tiếng, chẳng thèm để ý đến ta nữa, tức giận hất tay áo bỏ đi.
Ta ngẩn người.
Ơ? Đang nói chuyện vui vẻ mà, sao tự dưng lại bỏ đi?
Ta còn tưởng… hắn coi ta là bạn nữa chứ!
17
Sau khi Sở Dạ rời đi, Kỷ Vân Hòa lại đến gây chuyện mấy lần, nhưng lần nào cũng bị ám vệ canh cổng đánh đuổi thẳng tay. Lâu dần, nàng ta cũng không dám đến kiếm chuyện nữa.
Ngày tháng bắt đầu trở nên… tẻ nhạt.
Hôm ấy trời nắng đẹp, ta xách một rổ hạt dưa ra ngồi trước cửa, tính tám chuyện g.i.ế.c thời gian với hai tên ám vệ.
"Này, ăn hạt dưa không?"
Ta thân thiện chìa rổ hạt dưa ra mời.
"Thuộc hạ không dám!" — hai tên ám vệ đồng thanh, nghiêm trang từ chối.
Thật đúng là… chẳng vui gì cả.
Ta đành vừa một mình nhai hạt dưa, vừa chưa từ bỏ hy vọng được tám chuyện:
"Hai người tên gì vậy? Nhà ở đâu? Lấy vợ chưa?"
Hai tên nhìn nhau một cái, cuối cùng chỉ trả lời được câu đầu tiên.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn -
"Thuộc hạ là Trục Tinh."
"Thuộc hạ là Ngự Phong."
Hả?
Sao lại không giống ta tưởng tượng nhỉ?
Không phải đều là “Sở” chữ bối à?
"Ủa? Tên hai người sao không có chữ 'Sở'?" — ta ngờ vực hỏi.
Trục Tinh nghĩ một chút rồi đáp:
"Trong doanh ám vệ của Vương phủ, có mang chữ 'Sở'… chỉ có mình Sở Dạ."
"Chẳng phải còn có Sở Phong nữa sao?" — ta hỏi lại.
Trục Tinh nhíu mày:
"Sở Phong là ai? Doanh ám vệ không có người này."
Nói rồi hắn quay sang hỏi Ngự Phong:
"Ngươi có biết Sở Phong không?"
Ngự Phong lắc đầu:
"Chưa từng nghe qua."
Đến lượt ta ngẩn người.
Không thể nào… ta rõ ràng đã gặp Sở Phong cơ mà!
Ta ngồi xuống, trầm ngâm suy nghĩ hồi lâu.
Hai người này nhìn qua… cũng không thông minh lắm. Ít ra còn ngốc hơn ta một chút.
Thế là ta tiếp tục moi chuyện:
"Vậy thủ lĩnh ám vệ của các ngươi là ai?"
Trục Tinh đáp gọn lỏn:
🍊 Quéo còm các bác ghé nhà Xoăn 🤗 🍊 🤟 🍊 Nếu được, các bác đọc xong cho Xoăn xin vài dòng ”còm” review nhé ạ 🫶 🍊 Follow Fanpage FB "Xoăn dịch truyện" để nhận thông tin lên truyện nhà Xoăn nhé ạ ^^
"Là Sở Dạ."
"Hả? Là hắn?!"
Tim ta lập tức giật thót.
Xong rồi, xong thật rồi…
Bảo sao hôm đó hắn lại nổi giận đến thế.
Ta lại đi đồn mấy tin đồn nhảm… ngay trước mặt đương sự!
Nhưng mà nói đi cũng phải nói lại...
*Vương gia thích nam sắc*, ngày ngày quấn lấy Sở Dạ, nếu thật sự như lời đồn, thì...
Sở Dạ gọi "thê tử" trong lòng — chẳng lẽ chính là Vương gia?!
Hợp lý! Mọi manh mối đều khớp!
Vương gia "không được", nhưng lại “có gian tình” với Sở Dạ, vậy thì chứng tỏ — Sở Dạ mới là người "được" kia!
Tốt lắm!
Tiểu tử ngươi... giỏi lắm đấy!
Ta hưng phấn đến mức xoay mòng mòng trong sân, rồi lại bóc hai hạt dưa, nhai rôm rốp.
*Chẹp chẹp*, đúng là tin đồn chất lượng cao, càng nghe càng đã!
Nhưng rồi nghĩ lại — giờ ta đã biết bí mật động trời của hoàng thất, liệu có bị... diệt khẩu không?
Nghĩ đến đây, ta run rẩy.
Không được! Phải dò xét trước đã!
Ta quyết định viết hai phong thư gửi cho Vương gia thăm dò phản ứng.
Thế nhưng hắn không hồi âm, ngay cả bạc cũng không gửi nữa.
Chết rồi, c.h.ế.t thật rồi!
Ta cảm giác như mình vừa tiến thêm một bước trên con đường bị diệt khẩu...