“Con gái đáng thương của ta, sao con lại khổ đến thế này chứ?”
Cả nhà cảm động đẫm lệ, chẳng ai để ý đến sự hiện diện của ta.
Ta cũng không định chen ngang vở bi kịch đẫm nước mắt ấy, liền tùy tiện tìm chỗ ngồi xem trò.
Ba năm trước, khi nghe tin mình phải gả cho Lương Vương, Kỷ Vân Hòa khóc đến trời long đất lở, oán trách phụ mẫu bất công:
“Cái tên Lương Vương ấy là loại người gì chứ? Ai ai cũng gọi hắn là ‘Diêm La sống’, con thì thân thể yếu đuối như vậy, gả đi chẳng phải là chịu c.h.ế.t sao? Huống chi Thái hậu còn bất hòa với mẫu thân hắn, chẳng biết lúc nào sẽ bị diệt môn, bắt con gả cho hắn chẳng khác nào đẩy con xuống địa ngục!”
Phụ mẫu lúc ấy cũng đau lòng không nỡ, nhưng việc đã định thì chẳng thể thay đổi.
Chuyện Lương Vương tuyển phi là do Thái hậu đích thân sắp xếp, không biết thế nào lại chọn trúng nhà ta.
Tranh vẽ chân dung các tiểu thư khuê các đều đã dâng lên cho hoàng gia, đương nhiên có cả bức họa của Kỷ Vân Hòa.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn -
Nếu hối hận, tức là kháng chỉ.
Phụ mẫu khuyên nàng chấp nhận số mệnh, không ngờ nàng quay đầu liền cướp mất vị hôn phu của ta.
Ta còn nhớ rõ ngày đó, nàng mặc áo xộc xệch bước ra khỏi phòng, còn quay sang nhìn ta khiêu khích:
“Muội muội à, thật không khéo, gạo đã nấu thành cơm. Hay là muội thay tỷ gả cho tên Diêm La kia đi. Tuy là thứ tỷ không cần, nhưng có thể gả được cho hắn cũng coi như phúc phận muội tu mấy đời mới có đấy!”
Vì thương yêu tỷ tỷ, cha mẹ ta liều mình làm trò đánh tráo hoa sen, tráo đổi thân phận của hai chúng ta.
Chúng ta vốn là tỷ muội song sinh, chỉ khác nhau duy nhất là nàng có một nốt ruồi son ở giữa mi tâm, còn ta thì không.
Trước khi xuất giá, mẫu thân dùng chu sa điểm lên trán ta.
Từ ngày ấy, ta trở thành Kỷ Vân Hòa, còn nàng biến thành Kỷ Vân Tịch.
Chỉ là… ta không ngờ, nàng thật sự sẽ quay lại.
07
Kỷ Vân Hòa nước mắt ngắn dài, kể lại những năm tháng thê lương đầy bi kịch của nàng.
Năm ấy, nàng giả danh ta, cùng vị hôn phu vừa mới đính ước với ta bỏ trốn.
Kẻ đó vốn chỉ là một tên thư sinh nghèo, ban đầu có chí tiến thủ, tiền đồ xán lạn. Nào ngờ vào đến kinh thành, lại bị phồn hoa mê hoặc, thấy mình đã bám được vào hào môn Thượng thư phủ, liền chẳng buồn dùi mài kinh sử nữa, ném việc khoa cử ra sau đầu.
Phụ thân ta từng vài lần khuyên răn hắn. Nào ngờ hắn không chỉ không biết ơn, còn ngạo nghễ nói rằng Thượng thư phủ thế lớn lấn người, coi thường kẻ đọc sách, rồi dứt khoát dẫn tỷ ta rời kinh hồi hương.
Trên đường đi, hắn chẳng ngại miệng, rêu rao khắp nơi chuyện tình ái giữa hắn với tiểu thư đích nữ của Thượng thư phủ — từ gặp gỡ ra sao, yêu đương thế nào, thậm chí… lăn lộn trên giường làm sao.
🍊 Quéo còm các bác ghé nhà Xoăn 🤗 🍊 🤟 🍊 Nếu được, các bác đọc xong cho Xoăn xin vài dòng ”còm” review nhé ạ 🫶 🍊 Follow Fanpage FB "Xoăn dịch truyện" để nhận thông tin lên truyện nhà Xoăn nhé ạ ^^
Một là để khoe mình có bản lĩnh, hai là vả mặt nhà ta, ba là làm nhục danh tiết tỷ ta, cắt đứt đường lui của nàng.
Mà khi đó, tỷ tỷ đã tráo đổi thân phận với ta, cho nên tất cả những lời đồn đó — đều đổ lên đầu ta.
Kinh thành lan truyền lời đàm tiếu:
“Đích nữ thứ hai của Hộ bộ Thượng thư – Kỷ Vân Tịch, không màng thanh danh, tư thông bỏ trốn với nam tử, thật là hoang đường đê tiện.”
Thanh danh của ta, đã bị hai người họ hủy hoại tan tành như thế.
Về sau, tỷ ta cùng tên thư sinh kia sống với nhau thêm mấy năm nữa, mới vỡ lẽ ra hắn là một kẻ gánh trên mình cả đống rác rưởi của gia tộc.
Phụ thân hắn là một con ma cờ bạc, cả nhà sống nhờ vào việc mẫu thân hắn giặt giũ thuê kiếm từng đồng.
Tỷ ta vừa bước chân vào cửa, mẹ hắn liền dựng thẳng lưng, ra vẻ ta đây, gặp ai cũng khoe:
“Tiểu thư danh môn của Thượng thư phủ thì đã sao? Cuối cùng chẳng phải cũng mặt dày muốn gả cho con ta sao? Con ta có bản lĩnh, cưới công chúa cũng dư sức!”
Từ đó về sau, bà ta ngày càng coi thường tỷ ta, toàn bộ việc giặt giũ đều ném hết cho nàng, còn bản thân thì ung dung nhởn nhơ.
Tỷ ta bị hành hạ suốt ba năm, rốt cuộc không chịu nổi nữa, nhân lúc nhà chồng sơ hở liền bỏ trốn, quay về nhà mẹ đẻ.