Vương Phi Lại Bỏ Trốn Rồi!

Chương 1: 1



GIỚI THIỆU:



Tỷ tỷ song sinh cướp vị hôn phu của ta, còn cùng hắn bỏ trốn.

 

Phụ mẫu lại bắt ta thay tỷ gả vào vương phủ.

 

Ba năm sau, nàng ta bị vứt bỏ thảm hại, khóc lóc cầu xin ta nhường lại vị trí Vương phi cho nàng.

 

Tốt lắm.

 

Vương gia bất lực, vương phủ cũng bị ta vét sạch.

 

Khi ta cưỡi trên tường vương phủ, kéo theo một bao lớn vàng bạc châu báu, sau lưng bỗng vang lên một giọng nói lạnh như băng:

 

“Kỷ Vân Tịch, cút xuống cho bản vương!”

 

01

 

Ta là Vương Phi của Lương Vương, nhưng hắn quanh năm không ở nhà, thế nên ta trở thành chủ nhân chân chính của Lương Vương phủ.

 

Trước khi xuất giá, phụ thân nhiều lần dặn dò:

 

"Kỷ Vân Tịch, ngôi vị Vương phi này vốn là của tỷ tỷ con, con chỉ tạm thời thay thế thôi, tuyệt đối không được sinh tâm vọng tưởng."

 

Được lắm, muốn chơi kiểu đó chứ gì?

 

Vậy thì ta sẽ lật tung cả nóc Vương phủ lên!

 

Kế hoạch của ta là: làm càn rồi giả chết, để Vương gia nổi giận mà c.h.é.m sạch đám người nhà thiên vị của ta, còn ta thì ôm tiền cao chạy xa bay.

 

Lý tưởng thì đầy đặn, thực tế lại gầy trơ xương...

 

Kế hoạch của ta kẹt ngay từ bước đầu tiên.

 

— Vương gia không chịu về phủ, ta làm sao diễn trò cho hắn xem được?

 

Ba năm trước, ta thay mặt tỷ tỷ Kỷ Vân Hòa gả vào Lương Vương phủ.

 

Đúng lúc biên cương chiến loạn, hoàng thượng phái Lương Vương Lý Cảnh Thừa đi giám quân.

 

Hắn mặc hỷ phục trở về liếc ta một cái, ném cho ta một khối ngọc bội, rồi rảo bước đi luôn, từ đó biệt tăm không về, khiến kế hoạch của ta đến tận bây giờ vẫn chưa thể thi hành.

 

Ta rầu rĩ, buồn đến mức phải nhét một chiếc đùi gà vào miệng cho đỡ sầu.

 

Đúng lúc ta đang thở dài, nha hoàn hồi môn Ngọc Thúy bước đến hiến kế:

 

"Tiểu thư à, trên đời chẳng có gì quan trọng bằng tiền trong tay mình. Chúng ta chiếm lấy quyền quản lý tài chính trong phủ trước, sau này muốn chạy cũng tiện!"

 

Ta vui mừng vỗ vai nàng:

 

"Có giác ngộ! Lúc ta bỏ trốn nhất định mang ngươi theo!"

 

Ngọc Thúy cảm động đến rơi nước mắt.

 

Thế là, giữa việc "lấy tiền" và "lấy chồng",

ta đã chọn — lấy tiền của chồng.

 

02

 

Ta cùng Ngọc Thúy lật tung cả Vương phủ lên, vậy mà vẫn không moi ra được bao nhiêu thứ đáng tiền.

 

Ta bắt đầu hoài nghi cuộc đời.

 

Lý Cảnh Thừa là Vương gia mà sống nghèo khổ đến vậy sao? Ngay cả một tên nhà giàu quê mùa cũng hơn hắn!

 

Hoàng thượng làm sao mà nỡ để hắn sống thảm thế này?

 

Bất đắc dĩ, ta đành cắn răng viết thư cho hắn.

 

“Cảnh Thừa phu quân của thiếp… (chỗ này xin miễn mười ngàn chữ nỉ non)… gửi chút tiền đi mà ~”

 

[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn -

Nửa tháng sau, ta nhận được một phong thư hồi âm, kèm theo ngân phiếu một nghìn lượng bạc.

 

Ngọc Thúy ôm miệng hét toáng:

 

“Tiểu thư! Thì ra tiền là ở trên người Vương gia! Vậy thì không thể để ngài ấy c.h.ế.t được đâu!”

 

Ta trợn mắt lườm nàng:

 

“Phì phì phì! Đầu năm đầu tháng nói năng cho có phúc khí một chút đi! Phu quân ta nhất định sẽ sống đến trăm tuổi!”

 

Vì để hắn sống lâu trăm tuổi, ta gỡ cả tượng Thần Tài trên tường xuống, tìm người điêu khắc một bức tượng thiếu niên tướng quân, đằng sau khắc ba chữ: Lý Cảnh Thừa.

 

Sáng tối hai buổi đều thắp hương khấn vái, mong hắn bình an quay về — nhớ mang theo tiền.

 

Khấn vái chưa được bao lâu, ta chợt thấy một bóng người lướt qua xà nhà.

 

Ta giật mình hét lên một tiếng, giật lấy ngọc bội trong n.g.ự.c ném thẳng.

 

“Choang!” một tiếng vang lớn, bóng đen trúng đòn rơi thẳng xuống.

 

Ta cứ tưởng là một con chuột đen to đùng, sợ quá mà dựng cả tóc gáy.

 

Nhưng khi nhìn rõ đó là một người, ta còn hoảng hơn nữa.

 

🍊 Quéo còm các bác ghé nhà Xoăn 🤗 🍊 🤟
🍊 Nếu được, các bác đọc xong cho Xoăn xin vài dòng ”còm” review nhé ạ 🫶
🍊 Follow Fanpage FB "Xoăn dịch truyện" để nhận thông tin lên truyện nhà Xoăn nhé ạ ^^

Đêm khuya tĩnh lặng, trong bóng tối mịt mù...

 

Một tên áo đen lẻn vào Vương phủ, trên người còn có m.á.u — chẳng cần nghĩ cũng biết là thích khách!

 

Vương gia không có nhà, cả phủ này chỉ còn một mình ta là chủ...

 

Tên thích khách này còn có thể g.i.ế.c ai?

 

Tất nhiên là — g.i.ế.c ta rồi!

 

03

 

Ta giận đến mức chân mềm nhũn, quỳ rạp xuống trước mặt hắn.

 

Hắn ngẩn người, nhặt lấy miếng ngọc bội bị mẻ một góc, cau mày nhìn ta:

 

“Ngươi là Lương Vương phi, Kỷ Vân Hòa?”

 

“Tất nhiên… là không phải rồi!”

 

Ta đưa tay lau mồ hôi, lấm lét liếc nhìn hắn.

 

Thích khách tới g.i.ế.c ta, giờ mà tự khai danh tính chẳng khác nào tự tìm đường chết!

 

Thế nhưng hình như hắn không tin.

 

“Ngươi ăn mặc thế kia, mà nói không phải Vương phi?”

 

Ta bắt đầu lau nước mắt:

 

“Hu hu hu… ta chỉ là thế thân mà Vương phi mời về thôi. Người sợ bị ám sát, nên mới cho ta đóng giả nàng ấy...”

 

Mắt chạm mắt, ta chớp chớp đôi mắt long lanh nhìn hắn đầy thành khẩn.

 

Hắn hình như tin thật, khẽ thở dài, đưa tay chỉ vào hông:

 

“Thôi vậy, ta bị thương, ngươi giúp ta bôi thuốc một chút.”

 

Vừa nói, hắn vừa cởi áo ngoài, để lộ vòng eo rắn chắc, thon gọn, đường nét cơ thể lưu loát như tạc.

 

Ta trợn to mắt trong tích tắc.

 

Chậc chậc chậc… thứ này ta không tốn bạc mà cũng được nhìn sao?

 

Ta nuốt nước bọt, bước lên hai bước, một phát kéo quần hắn xuống.

 

Hắc y nhân: “???”

 


Bạn đang đọc truyện trên truyenvang.com