Bắc Minh Thần hôn nhẹ lên má nàng: "Ta biết hết bí mật nhỏ của nàng rồi."
Phật Tịch mờ mịt, vừa ngẩng đầu định hỏi, chợt thấy mắt hoa một cái, lúc định thần lại thì đã bị Bắc Minh Thần đè dưới thân.
Hắn vùi đầu vào hõm cổ của nàng, giọng trầm thấp mà rõ ràng: "Ta cảm thấy, chúng ta nên thành thật với nhau.”
Phật Tịch nghiêng đầu, rụt cổ, nuốt nước miếng: "Cái gì... Có ý gì?"
Bắc Minh Thần ngẩng đầu, tay vuốt ve gò má nàng, chăm chú nhìn nàng
"Có chuyện gì, nhất định phải nói với ta, như thế ta mới có thể bảo vệ nàng tốt hơn."
"Ở bên ta, nàng không cần lo bất cứ chuyện gì, ta đều sẽ thay nàng gánh vác."
"Ta hy vọng, trước mặt ta, nàng có thể thoải mái cà tâm hồn lẫn thể xác."
Phật Tịch nhìn vào đôi mắt sâu hút và mê ly kia, nghe lời hắn nói, cảm giác như đang chìm đắm, chỉ biết khẽ gật đầu đồng ý.
Bắc Minh Thần cúi xuống, hôn lên môi nàng, bàn tay lớn lướt đi khắp nơi tìm tòi khám phá.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn -
Từng chút từng chút một...
Phật Tịch không kiềm chế được, hai tay vòng lên lưng hắn, sau đó là tiếng vải vóc bị xé toạc.
Cảm giác lan khắp toàn thân khiến nàng khẽ run rẩy, bật ra một tiếng rên khe khẽ.
*
Trong lúc đầu óc Phật Tịch đang mơ hồ, bên tai truyền đến giọng nói nặng nề của Bắc Minh Thần: "Ta biết nàng không phải là nàng ta, ta muốn biết tên thật của nàng."
Lần trước cái tên gì mà Sở Vũ Tầm ấy, hắn nghĩ mãi vẫn thấy không giống thật.
Phật Tịch hơi ngẩng đầu, cố gắng mở mắt, đôi mắt long lanh như nước nhìn gương mặt tuấn tú gần ngay trước mắt, hé môi run rẩy: "Ngôn Khê, ta tên Ngôn Khê."
Sau đó nàng hít một hơi, khẽ nói: "Ngôn Khê trong "Ngôn nhập hoàng hoa xuyên, mỗi trục thanh khê thủy"."
Bắc Minh Thần siết chặt eo nàng, giữ thân thể nàng dính sát lấy mình, môi kề tai nàng khẽ thì thầm: "Ngôn Khê, ta nhớ rồi, ta nguyện dùng cả đời theo đuổi dòng suối trong là nàng."
Hơi thở của hai người dần gấp gáp hơn.
Đêm ấy, trong Thần Tịch Viện chỉ có hai bóng quấn quýt bên nhau, và thỉnh thoảng tiếng nỉ non vang lên.
*
Khi Phật Tịch thức dậy, mặt trời đã lên cao. Nàng xoay người, bên cạnh đã chẳng thấy bóng Bắc Minh Thần đâu. Nàng chớp mắt vài cái, mới mơ hồ nhớ lại hình như tối qua mình đã nói hết mọi chuyện với hắn rồi.
Nàng vừa định ngồi dậy thì nghe "Két" một tiếng, nghiêng đầu nhìn qua thấy Bắc Minh Thần bưng chậu nước đi vào.
Hắn đặt chậu nước sang một bên, đi đến bên giường, mỉm cười nhìn Phật Tịch có vẻ mệt mỏi.
Phật Tịch bị hắn nhìn đến dựng cả tóc gáy, tay siết chặt chăn, ánh mắt chăm chú nhìn hắn.
[Không phải chứ, không phải chứ, sáng sớm mà đã động tình rồi à.]
Bắc Minh Thần bật cười, ánh mắt nhìn lướt qua nàng nàng, cuối cùng dừng lại ở đôi tay đang nắm chặt mép chăn.
"Hửm? Nàng nghĩ có tác dụng à?"
Vừa nói, vừa đưa tay ra.
Phật Tịch giữ chặt chăn hơn, hét lên: "Bắc Minh Thần chàng đừng như vậy! Sáng sớm mà đã như này thì… thì ảnh hưởng không tốt đâu!"