Suýt chút nữa Giản Triều đã nghẹn lời, cả người run rẩy vì giận, n.g.ự.c phập phồng dữ dội. Y cố điều hòa hơi thở, cố khiến mình tỉnh táo, nghiến răng nghiến lợi: "Tẩu là nữ tử, ta không tính toán với tẩu..."
Phật Tịch đang muốn chất vấn Bắc Minh Thần, vừa nghe tiếng Giản Triều, lửa giận trong lòng bốc lên đỉnh đầu, thấy ai cũng muốn mắng: "Ngươi tính toán để ta mở mang tầm mắt đi, một kẻ thất bại còn tự cho mình là anh hùng cái thế."
Giản Triều vừa mới bình tĩnh lại, ngay lập tức sụp đổ, tay chỉ Phật Tịch "Ngươi ngươi ngươi" hồi lâu. Y hít một hơi: "Tẩu có tin ta có thể khiến tẩu quỳ xuống cầu xin ta không?"
Y vừa nói xong câu này, không chỉ Phật Tịch giận đến trừng mắt nhìn, ngay cả Bắc Minh Thần cũng lộ vẻ âm trầm đáng sợ, giống như giây tiếp theo sẽ lột da rút gân Giản Triều.
Giản Triều thấy tình thế không ổn, vội nằm vật xuống đất nhắm mắt giả chết, miệng còn lẩm bẩm: "Hôm nay nhất định ta phải thấy tẩu bò dưới đất cầu xin ta. Nếu tẩu không cầu xin, ta sẽ nằm đây không dậy nữa!”