Phật Tịch vì muốn chứng minh sức khỏe của mình vẫn tốt, nàng không hề ngồi xuống mà nhảy nhót đi theo sau Thi Hoành.
Thi Hoành dừng bước, quay đầu nhìn lại, ánh mắt có vẻ xem thường: "Chỉ mới lén nếm trái cấm thôi, cần gì vui mừng đến thế?"
Phật Tịch ngẩn ra, suýt nữa phun ra một ngụm máu.
"Con..." Lần đầu trong đời nàng bị người ta nói mà phải câm nín, sợ càng giải thích càng thêm đen, nàng đành nuốt lời vào bụng, khẽ ho hai tiếng: "Con muốn điều tra mẫu thân của Bắc Minh Thần."
Thi Hoành đảo mắt nhìn nàng từ trên xuống dưới, ánh mắt khó dò: "Sao? Sợ mẫu thân của Thần vương sống lại sẽ phát sinh mâu thuẫn mẹ chồng nàng dâu với con à?"
Vừa nói xong, Phật Tịch nhanh chóng đứng dậy, tiện tay cầm lấy quyển văn kiện, mở ra giả vờ đọc: "Ừm, chữ viết này không tệ."
"Hai người đang làm gì đó?"
Một giọng nữ có vẻ nghiêm khắc vang lên. Phật Tịch quay đầu nhìn, vội nhét văn kiện vào tay Thi Hoành, chạy đến bên cạnh nữ tử kia, níu tay làm nũng:
"Nguyệt di, con đến Linh Tịch Các tra tư liệu."
Phí Nguyệt nhìn Phật Tịch, ánh mắt đầy ý cười, đưa tay khẽ vỗ tay nàng: "Muốn tra cái gì hãy để đại thúc giúp con tra, nữ tử như con leo lên leo xuống rất nguy hiểm." Nói xong quay đầu nhìn Thi Hoành, sắc mặt thay đổi, giọng nói nghiêm khắc: "Ông đứng đó làm cọc gỗ, mau đi tìm đi."
Thi Hoành bày dáng vẻ lấy lòng, vâng vâng dạ dạ đi về phía giá sách cuối cùng.
Phí Nguyệt kéo Phật Tịch ngồi xuống, liếc mắt về phía Thi Hoành, khẽ nói với Phật Tịch: "Thần vương đối xử với con thế nào?"
Phật Tịch mỉm cười gật đầu: "Bắc Minh Thần đối xử với con rất tốt."
Phí Nguyệt thấy nàng thẹn thùng, biết lời nàng nói là thật nhưng vẫn dặn dò: "Nếu như hắn đối xử với con không tốt thì con cứ đánh chết hắn đi."
Phật Tịch há miệng thành chữ O, thô bạo như vậy à?
Phí Nguyệt lại nói: "Hơn nữa, nếu hắn dám ra tay đánh con, vậy con có thể cho hắn nếm thử cảm giác gãy xương. Sau này Nguyệt di dạy cho con mấy chiêu y thuật, đảm bảo có thể âm thầm giết người."
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn -
Phật Tịch bật cười: "Nguyệt di yên tâm, thật sự Bắc Minh Thần đối xử với con rất tốt."
Phí Nguyệt nhìn nàng từ trên xuống dưới, cười như không cười: "Chẳng lẽ con rung động rồi à?"
Thi Hoành ở trong góc run cầm cập, hai nữ nhân này đang bàn chuyện gì thế!
Phí Nguyệt ra hiệu cho Phật Tịch bình tĩnh lại, an ủi: "Đừng tức giận, nếu hắn dám có tâm tư không tốt, vậy thì chỉ cần đánh gãy chân hắn, như vậy cả đời này hắn đều là của con."
Phật Tịch cảm động, nhào tới ôm chặt lấy Phí Nguyệt, kích động nói: "Vẫn là Nguyệt di tốt với con."
Thi Hoành vừa tìm được văn kiện, khi nghe thấy câu nói của Phí Nguyệt bị dọa đến mức chân như nhũn ra. Thần vương tội nghiệp, đang yên lành bị người ta nghi kị, có thể đoán được cuộc sống sau này của hắn bi thảm thế nào.