Phật Tịch khẽ gật đầu, đi qua hành lang, đẩy bình hoa trên bàn, chỉ thấy tranh chữ trên tường dời qua bên phải. Phật Tịch đi qua ấn một chỗ, trên tường xuất hiện cơ quan. Nàng đưa tay ấn xuống, tiếng "Két" vang lên, ở nơi hẻo lánh xuất hiện một cánh cửa.
"Là Tiểu Tịch à? Con lại bị cửa kẹp à?" Theo giọng nói vang lên, chỉ thấy một nam tử trung niên xuất hiện. Vừa nhìn qua đã biết đây là người luyện võ, hơn nữa võ nghệ cao cường.
Phật Tịch vội vàng đuổi theo, sau khi đi vào ánh mắt lướt qua đống tư liệu, bước thẳng về phía trước.
"Đại thúc, tư liệu hoàng thất ở đâu?"
Thi Hoành tiếp tục lật tư liệu trên tay, hững hờ nói: "Dãy cuối cùng bên phải."
Phật Tịch gật đầu cất bước đi qua, đứng trước kệ sách cao gấp đôi nàng, tay cầm một quyển sách lật xem.
Chỉ nhìn qua đã ngẩn người, hay thật, những chữ này nàng xem hiểu được à?
Thi Hoành đi tới nhận quyển sổ trong tay nàng, chế giễu nói: "Con làm chưởng quỹ cũng hay thật, ngay cả chữ trên tư liệu cũng không biết đọc."
Phật Tịch cười xòa: "Ha ha, con chưa từng xem qua những thứ này."
Nàng sờ mũi, chột dạ nói: "Vậy đại thúc, những chuyện không muốn người biết trong hoàng cung có ở chỗ chúng ta không?"
Thi Hoành nhìn lướt qua Phật Tịch, giọng điệu mờ mịt: "Con... Thần vương không có à?"
Phật Tịch khó hiểu, gì mà không có. Sau đó nàng gật đầu, Bắc Minh Thần thật sự không tra được tung tích của Giản Yên.
Thi Hoành nhếch môi, leo lên thang, ôm một chồng tư liệu từ chỗ cao nhất xuống.
Phật Tịch vội nhận lấy, đặt lên bàn mở ra xem.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn -
Thi Hoành vội ngăn lại, lấy hết tất cả tư liệu trong tay Phật Tịch nhét vào tay nải, còn móc hai quyển ra khỏi ngăn tủ cho vào đó. Ông đưa cho Phật Tịch, quan tâm nói: "Mang về xem cùng Thần vương đi, chú ý sức khỏe."
Bắc Minh Thần cầm lấy quyển sách kia, vừa muốn lật xem đã nghe cạch một tiếng, sau đó là tiếng cho ngựa dừng lại.
Phật Tịch thả sách trong tay xuống, vén rèm lên nhìn sang, chỉ thấy một người té ngã trên đất lại nhanh chóng đứng lên. Y thấy người xung quanh đều đang nhìn mình, trên mặt lúng túng.
Phật Tịch chẹp miệng lắc đầu, miệng nói: "Giờ phút này, lẽ ra y nên chỉ về phía trước, mạnh mẽ nói chiếc tiếp theo..."
Bắc Minh Thần bật cười ha ha, mở sổ ra, bỗng chốc trừng to mắt.