Husky nghe Phật Tịch khen ngợi, đầu hất lên đến nỗi muốn rơi xuống, cả người tỏa ra vẻ đắc chí, khiến người ta xúc động muốn đi lên đánh chết nó.
Phật Tịch mím chặt môi, ánh mắt lướt nhìn Husky đang đắc ý quên mình, lại nhìn lướt qua lão hổ vô cùng đáng thương, cuối cùng lướt nhìn những sủng vật đang u oán kia.
Dường như nàng thấy được tín hiệu từ những sủng vật khác, tín hiệu để nàng dạy dỗ Husky.
Phật Tịch ngước mắt lên, dạy dỗ Husky, đề nghị này không tệ. Nàng nghiêm túc mở miệng nói: "Nói thử xem nó xem thường ngươi thế nào?"
Husky chạy về phía trước một khoảng, giờ phút này Phật Tịch mới phát hiện biệt viện này vô cùng hỗn loạn.
"Gâu gâu... Ta chỉ bị ngứa móng, nên cào loạn mấy lần."
Phật Tịch mở to hai mắt, cái này mà cào loạn... Mấy lần. Con chó chết này, còn biết nó ngứa móng, sao không phá luôn biệt viện này đi?
Không biết Husky không phát hiện ra cảm xúc không vui của Phật Tịch hay ỷ rằng lão hổ cũng sợ nó, cho nên nó không hề sợ hãi, phàn nàn nói.
"Gâu gâu... Kết quả con hổ này lại đe dọa ta, nó còn uy hiếp ta, nói muốn ăn chó."