Cả người Ninh Nhàn Uyển lạnh lẽo, thân thể không khống chế được run lên, trái tim đập thật nhanh. Trong giây phút đó, đáy lòng dâng lên cảm giác tuyệt vọng.
Nàng ta híp mắt, đưa tay che tim, lùi lại hai bước, vẻ mặt bi thương biểu lộ cho chuyện lòng đã chết. Bờ môi nàng ta run lên, vô cùng đau xót hỏi: "Vương gia, trước kia ngài đối xử với Uyển Nhi không phải như thế, sao bây giờ lại thay đổi rồi?"
Phật Tịch tức giận ngước mắt nhìn Bắc Minh Thần, tay đặt bên hông hắn nhéo một cái.
[Mẹ nó, đều là ngươi rải hoa đào.]
[Cặn bã nam, trêu chọc nữ nhân khắp nơi.]
[Tốt nhất hôm nay ngươi hãy giải quyết cho ta, không thì ta sẽ để cho hai ngươi làm một đôi uyên ương bỏ mạng.]
Ninh Nhàn Uyển thấy thế, tiếp tục cố gắng châm ngòi: "Vương gia, Uyển Nhi không có ác ý. Nếu như Thần vương phi tỷ tỷ không thích Uyển Nhi, vậy Uyển Nhi đi cũng được."
"Còn nhớ rõ tiên sư ngươi ra đi khi nào không? Lúc ra đi có bình yên không, nhìn ấn đường của Ninh tiểu thư biến thành màu đen, ta bấm tay tính toán giúp ngươi, có lẽ sẽ gặp họa sát thân, gần đây Ninh tiểu thư nên cẩn thận."
Thị vệ xoay người, cung kính nói: "Bẩm Thần vương điện hạ, dựa theo luật pháp triều ta, phải bị đánh hai mươi đại bản."
Phật Tịch tỏ vẻ không hài lòng.
[Chỉ hai mươi đại bản, trừng phạt như vậy hơi nhẹ. Không cho Ninh Nhàn Uyển mấy tháng không thể xuống giường có lỗi với diễn xuất hôm nay của ta.]
Nàng nâng mắt lên nhìn Bắc Minh Thần.
[Đến lượt ngươi phát biểu.]
[Nào, cho nàng ta double trouble đi.]
Khóe môi Bắc Minh Thần vô thức cong lên, nhìn lướt qua thị vệ: "Thiên kim của Ninh tướng có ý muốn làm tổn thương Thần vương phi, tội chồng tội, năm mươi đại bản."
"Vâng." Thị vệ không hề chần chờ đi đến phía sau Ninh Nhàn Uyển.
Trong lòng Ninh Nhàn Uyển hoảng sợ, bờ môi trắng bệch, hai tay hơi run rẩy, trong mắt dâng lên vẻ hoảng sợ không thể ngăn chặn. Giờ phút này nàng ta mới biết nam nhân trước mặt đáng sợ thế nào.