Nhưng bọn họ ở khá xa, lại thêm thái giám giơ lên cao, hoa kia còn ở trong hộp nên vốn không nhìn thấy.
Bắc Minh Thần nhìn Phật Tịch, thấy vẻ mặt nàng có vẻ thất vọng, hắn duoix tay ra hiệu cho thái giám có thể đi xuống.
Thái giám hiểu ý, sau khi hành lễ xong đóng hộp lại, dùng vải đỏ phủ lên sau đó bưng ra khỏi đại điện.
Chờ sau khi không thấy bóng dáng của thái giám nữa, Hoàng thượng khẽ ho một tiếng thu hút ánh mắt của đám người. Ông ta nhìn Bắc Minh Thần, thấy hắn đang nghiêng đầu nở nụ cười cưng chiều, không biết đang nói gì với Phật Tịch?
Ánh mắt hoàng thượng u ám, lại quay đầu nhìn thoáng qua Kỷ Ngưng công chúa, trong mắt có vẻ suy nghĩ sâu xa. Nếu Bắc Minh Thần nạp nàng ta làm trắc phi thì tỉ lệ có con sẽ cao gấp đôi.
Ông ta nghĩ vậy, vẻ không vui trong mắt biến mất, thay vào đó là vui sướng, trong mắt lóe lên vẻ tham lam, chậm chạp mở miệng: "Kỷ Ngưng công chúa đã cập kê chưa?"
Kỷ Ngưng đứng lên, sau khi hành lễ thì ôn hòa nói: "Bẩm hoàng thượng, Kỷ Ngưng vừa cập kê."
Hoàng thượng hài lòng gật đầu, quay đầu nhìn Phật Tịch, đáy mắt mang theo ý cười. Phật Tịch cũng vừa cập kê, như vậy để Kỷ Ngưng và Phật Tịch cùng nhau hầu hạ Bắc Minh Thần, chắc vài ngày nữa sẽ truyền ra tin tức tốt.