Bắc Minh Thần cạn lời nhìn Phật Tịch, lại nhìn những người khác ở đây, không ai không bị dáng múa của người trên điện thu hút. Tại sao lúc cảm xúc mọi người dâng trào, suy nghĩ của Phật Tịch luôn khác người khác?
Đúng là hơi giết phong cảnh.
Hắn lại nhìn Phật Tịch, giờ phút này nàng nở nụ cười, ánh mắt như sắp dán lên người của tiểu công chúa, trong mắt lóe lên ánh sáng giống như một nam nhân nhìn thấy nữ nhân xinh đẹp.
Bắc Minh Thần khẽ ho một tiếng, ra hiệu Phật Tịch bình tĩnh lại. Nếu nữ nhân bình thường thấy người đẹp hơn mình đều sẽ xem thường ghét bỏ. Nàng thì hay rồi, chỉ muốn nhào qua ôm lấy hôn.
Bắc Minh Thần ho mấy lần nhưng người bên cạnh không hề phản ứng chút nào. Phật Tịch không để ý đến hắn, hắn bất đắc dĩ vươn tay túm ống tay áo của Phật Tịch.
Phật Tịch đang ngắm mê say, cảm giác có người đang kéo nàng, nàng không quay đầu lại mà hất tay kia ra, sau đó tiếp tục xem tiểu công chúa múa.
[Oa, xoay một vòng, eo kia nhỏ nhắn, quá tuyệt.]