Bắc Minh Hoài như có điều suy nghĩ gật đầu, nếu vết thương trên người đã khỏi hoàn toàn thì sao trên người nàng còn thoang thoảng mùi thuốc. Mà mùi kia lại như hồng hoa.
Đột nhiên, trong lòng y hơi chấn động, trong đầu dâng lên một suy nghĩ.
Chẳng lẽ là Bắc Minh Thần?
Y nghiêng đầu nhìn qua Phật Tịch thấy sắc mặt của nàng không thay đổi, khẽ híp mắt, trong lòng hơi bực bội,
Phật Tịch vội lui về sau một bước, chỉ nhìn thấy một con ốc sên chết thảm dưới chân mình. Ốc sên lòi ruột ra, hình ảnh kia quá thảm khiến Phật Tịch nuốt nước miếng một cái.
Đã lâu rồi nàng không ăn ốc.
Nàng lắc đầu, vội đi thẳng về phía trước. Nàng đi một đoạn đường nhưng không thấy bóng dáng của bất kỳ ai cả, xung quanh cũng không có động vật gì. Trong lòng nàng sốt ruột, Bắc Minh Thần không bị lão hổ ăn chứ? Không còn cách nào khác, chỉ có thể leo cây, chắc nên leo đến chỗ cao xem thử.
[Bắc Minh Thần đi đâu rồi?]
Phật Tịch đứng trên nhánh cây, bàn tay đặt lên trán che ánh nắng, ánh mắt nhìn xung quanh.
[Phải nói bầu không khí trên cao trong lành thật.]ư
Bắc Minh Thần đi từ sườn đất về phía trước, trông thấy nàng mặc y phục màu vàng, bàn tay đặt lên trán đang ngóng trông nhìn nơi xa.
Ừm, trông như một con khỉ.
"Phật Tịch."
Phật Tịch nghe tiếng nhìn sang, thấy Bắc Minh Thần không hề bị thương đứng dưới tàng cây. Trong lòng nàng không còn sốt ruột nữa, nở nụ cười xấu xa.
[Nam nhân chết tiệt, nhận thái độ bề trên của ta đi.]