Tấn Vương ngồi sau án thư, ta ngồi đối diện hắn, đốt hương nấu trà.
Tấn Vương nhận lấy chén trà, nhấp một ngụm, khẽ gật đầu:
“Quả nhiên là Kim Lộc Qua Phiến, nước trà xanh ngọc, hương vị thuần hậu…”
“Vâng. Cái quý của Kim Lộc Qua Phiến nằm ở chỗ chỉ có một lần pha, duy nhất một nước. Một lần duy nhất ấy, hương đậm vị nồng, tựa như cả đời lá trà chỉ dành hết tinh túy cho một lần duy nhất, để người uống cảm nhận được sự tận cùng và mãnh liệt nhất của nó.”
Kim Lộc Qua Phiến khác hẳn những loại trà khác — chỉ pha được một lần, thêm nước sẽ hoàn toàn không còn mùi vị, chẳng khác nào nước lã.
Cho nên mới nói nó đắt giá, một lạng vàng chỉ đổi được một chén trà.
Thiên hạ này, ai dám nói mình uống nổi?
Tấn Vương khẽ gật đầu, nhìn ta:
“Nghe ra rất giống tính cách của ngươi. Nhưng, ngươi tới tìm bổn vương, chỉ để pha trà thôi sao?”
“Vương gia cứu mạng ta, ta biết ơn mà chẳng có gì báo đáp, chỉ muốn làm chút việc trong khả năng của mình…”
“Ồ, vậy ngươi định làm gì?” – Tấn Vương tựa lưng vào ghế, ung dung nhìn ta.
“Ngoài pha trà, ta còn biết nấu ăn. Món ăn ta nấu rất ngon, vương gia có muốn nếm thử không?”
Tấn Vương ngẩn người nhìn ta:
“Chỉ vậy thôi sao?”
Ta nhìn hắn, không hiểu được ý tứ trong mắt hắn.
Tấn Vương phất tay áo đứng dậy:
“Nếu bổn vương muốn ăn sơn hào hải vị, trong phủ không thiếu đầu bếp.”
Hắn đi được mấy bước thì quay đầu lại cảnh cáo:
“Nấu ăn thì được, nhưng không được bỏ độc.”
Ta nghẹn lời không biết nói gì.
Ta mà có bỏ độc, cũng không đến mức đi hạ độc hắn.
Với tính cách như hắn, ta biết cho dù ta có cố gắng đến đâu, hắn cũng sẽ chẳng thật lòng nhìn ta một cái.
Nhưng ta không còn cách nào khác.
Tề Vương khi ra ngoài đều có người bảo hộ, muốn tiếp cận để ra tay ám sát là điều không thể.
Còn muốn vào cung cáo trạng, cũng chẳng khác nào trò cười.
Đúng như Tấn Vương từng nói — hoàng thượng sẽ không thật sự trừng phạt Tề Vương.
Vậy nên, ta chỉ có thể liều lĩnh mà đánh cược, coi ngựa c.h.ế.t như ngựa sống mà chữa.
"死馬當作活馬醫" (Tử mã đương tác hoạt mã y) là thành ngữ tiếng Trung, nghĩa đen là "coi ngựa c.h.ế.t như ngựa sống mà chữa", ám chỉ việc làm một cách tuyệt vọng, cố gắng trong tình thế không còn hy vọng.
Ta xuống bếp, hỏi thăm sở thích ăn uống của Tấn Vương, rồi dốc hết toàn lực, nấu mấy món quê hương cho hắn.
Tấn Vương ngồi bên bàn, ăn uống có phần kén chọn, gắp cái này bỏ cái kia.
Vương Đạo An kéo ta sang một bên, nhỏ giọng hỏi:
“Ngươi và vương gia thật sự là… loại quan hệ đó sao?”
Ta khẽ gật đầu.
Vương Đạo An giơ ngón cái với ta:
“Ngươi là người đầu tiên đấy! Nếu không có ngươi, ta còn tưởng vương gia nhà chúng ta không thích nữ nhân nữa rồi.”
Ta cũng hạ giọng:
“Nhưng giờ vương gia có vẻ lạnh nhạt với ta. Ngươi giúp ta một tay, ta muốn vì vương gia mà khai chi tán diệp.”
Vương Đạo An liếc mắt nhìn Tấn Vương đang ăn cơm, vỗ n.g.ự.c đảm bảo:
“Ngươi yên tâm, ta nhất định sẽ giúp ngươi.”
Ta vội vàng cảm tạ:
“Ta không mong làm vương phi hay trắc phi gì cả, chỉ mong có thể sinh được một đứa con để nương thân. Nếu việc thành, sau này ta nhất định sẽ hậu tạ.”
“Không cần không cần, ngươi khiến vương gia động phàm tâm, đã là công đức vô lượng rồi.”
Ta thẹn thùng cúi thấp đầu.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn -