Vợ yêu của thủ lĩnh lạnh lùng

Chương 104: Trò chơi ba người



Bữa tối kết thúc, bốn người ngồi trước TV, người đọc sách, kẻ chơi máy tính. Mộc Tiểu Dĩnh và Sở Y Y mỗi người cầm một hộp sữa An Mộ Hi, ngồi đối diện Sở Hạo Diễm với vẻ mặt nghiêm trọng.

 

“Anh, nếu em và chị dâu rơi xuống nước cùng một lúc, anh sẽ cứu ai trước?”

 

Đang đọc sách, Sở Hạo Diễm liếc nhìn hai người.

 

“Ném Tiêu Tĩnh Dương xuống.”

 

“Tại sao?” Sở Y Y nhảy dựng lên.

 

Mộc Tiểu Dĩnh ngơ ngác, còn Tiêu Tĩnh Dương đang chơi máy tính thì trợn tròn mắt. Tại sao lại ném anh ta xuống chứ? Chuyện này liên quan gì đến anh ta đâu?

 

Còn ý tưởng của Sở Hạo Diễm lại là thế này: Nực cười, là em rể của anh, không bảo vệ được em gái anh thì cần nó làm gì? Còn vợ anh, ai dám đẩy cô ấy xuống nước, cô ấy sẽ dám g.i.ế.c c.h.ế.t người đó ở dưới nước rồi lôi cái xác lên bờ. Đơn giản và thô bạo như vậy, cần gì anh phải ra tay nữa?

 

Nếu Sở Y Y và Mộc Tiểu Dĩnh biết được suy nghĩ này của Sở Hạo Diễm, chắc chắn sẽ xông vào đánh c.h.ế.t anh.

 

“Anh, nếu chị dâu và mẹ rơi xuống nước, anh cứu ai trước?”

 

Sở Y Y chợt nảy ra ý, đổi câu hỏi. Sở Hạo Diễm lạnh lùng nhìn Sở Y Y, nói một sự thật.

 

“Bọn họ đều biết bơi, anh xuống đó gây thêm phiền phức làm gì?”

 

Sở Y Y và Tiêu Tĩnh Dương ngã vật ra sô pha, không dậy nổi. Mộc Tiểu Dĩnh nhìn Sở Hạo Diễm nghiến răng nghiến lợi.

 

Cô còn tưởng Sở Hạo Diễm thật sự để ý đến cô, hóa ra cũng chỉ có vậy. Mộc Tiểu Dĩnh trợn to mắt, hậm hực nhìn Sở Hạo Diễm.

 

“Ông xã, anh không yêu em.”

 

“Ừ, tối sẽ yêu em.”

 

Từ từ, cô vừa nghe thấy gì vậy? Tiêu Tĩnh Dương và Sở Y Y vốn đang nằm liệt trên sô pha, vừa nghe Sở Hạo Diễm nói vậy liền bật dậy, chẳng lẽ bọn họ nghe nhầm?

 

Ba người đồng loạt nhìn Sở Hạo Diễm. Sở Hạo Diễm mặt không biểu cảm tiếp tục đọc sách, như thể vừa rồi anh chưa làm gì, chưa nói gì.

 

“Anh, anh vừa nói gì vậy? Tụi em không nghe rõ.”

 

Sở Y Y chớp chớp đôi mắt nhỏ đầy mong chờ, nhìn Sở Hạo Diễm. Tiêu Tĩnh Dương cũng dùng ánh mắt chờ đợi nhìn anh, chờ đợi câu trả lời.

 

Còn Mộc Tiểu Dĩnh thì nằm vật ra sô pha giả chết. Sở Hạo Diễm liếc nhìn Sở Y Y và Tiêu Tĩnh Dương. Anh đi đến trước mặt Mộc Tiểu Dĩnh, bế cô lên, rồi ngồi xuống chỗ cô vừa nằm, để cô nằm trong lòng mình.

 

Anh tiếp tục ôm sách đọc, hoàn toàn không để ý đến Sở Y Y và Tiêu Tĩnh Dương. Hai người đợi mãi không thấy anh trả lời, cũng cảm thấy mất hứng, không hỏi nữa.

 

Còn Mộc Tiểu Dĩnh thì lo lắng cho cái lưng ngày mai không xuống nổi giường, đưa tay sờ lên cằm Sở Hạo Diễm, vuốt ve. Sở Hạo Diễm cúi đầu nhìn cô.

 

“Thích à?”

 

Mộc Tiểu Dĩnh lắc đầu, cô chỉ vuốt cho vui thôi mà. Cô bỏ tay xuống rồi ngồi dậy, dựa vào n.g.ự.c Sở Hạo Diễm, nhờ Sở Y Y lấy máy tính cho mình.

 

Cô đang trò chuyện cùng Dung Tố Tố, Sở Y Y cũng chán, bèn nhập bọn.

 

Mộc Chi Sở: @Dung Nhược Tố Thủy Sắc, mau ra đây.

 

Dung Nhược Tố Thủy Sắc: Tới đây, mọi người làm gì thế? Chồng cậu về rồi sao không ở bên anh ấy đi?

 

Bất Thắng Y Y: Chị dâu đang buồn bực đây, vừa nãy chị ấy trách anh em không yêu chị ấy, anh em bảo tối sẽ yêu chị ấy. (Cười trộm)

 

Dung Nhược Tố Thủy Sắc: Ồ, boss Sở nhà cậu cũng biết nói đùa đấy, ám chỉ rõ ràng thế cơ mà.

 

Mộc Chi Sở: Tớ buồn bực! Đúng rồi, cậu cưa đổ bác sĩ Bách Lý Dục của bọn tớ chưa?

 

Dung Nhược Tố Thủy Sắc: Đừng nói nữa, tớ không muốn nhắc đến.

 

Bất Thắng Y Y: Thật ra em muốn biết chuyện của anh Triển và người đẹp của anh ấy hơn.

 

Dung Nhược Tố Thủy Sắc: +1, đúng rồi, anh Triển của em và người đẹp của anh ấy vẫn chưa có tia lửa tình yêu à?

[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn -

 

Bất Thắng Y Y: Vẫn chưa, nhưng chị dâu bảo bọn em có thể tác hợp cho họ.

 

Mộc Chi Sở: Tớ hơi muốn gắn camera trong phòng Triển Thiếu Kiệt, xem hai người họ có gì...

 

Dung Nhược Tố Thủy Sắc: Tớ cũng muốn...

 

Bất Thắng Y Y: Như thế không hay lắm đâu, tuy em cũng rất muốn...

 

Sở Hạo Diễm cúi đầu, thấy vợ mình đang chuyện trò vô cùng vui vẻ, còn cười gian nữa.

 

Xem lịch sử trò chuyện, Sở Hạo Diễm nổi giận, anh cảm thấy cần phải dạy dỗ vợ mình một chút, lén đặt camera trong phòng một người đàn ông khác, lỡ như có thứ gì không nên thấy mà cô cũng nhìn được thì phải làm sao?

 

Mộc Tiểu Dĩnh ngẩng đầu lên thấy Sở Hạo Diễm, ánh mắt anh nhìn chằm chằm cô. Mộc Tiểu Dĩnh cười gượng hai tiếng, vội vàng đóng máy tính lại, cô biết mình xong đời rồi.

 

Sở Hạo Diễm không nói một lời, vác Mộc Tiểu Dĩnh lên rồi đi về phía phòng ngủ, để lại Sở Y Y ngơ ngác, tin nhắn QQ vang lên. Sở Y Y nhìn màn hình máy tính, là tin nhắn của Dung Tố Tố.

 

Dung Nhược Tố Thủy Sắc: Mọi người đâu rồi? Sao không ai nói gì thế?

 

Bất Thắng Y Y: Lịch sử trò chuyện của chị dâu em bị anh em thấy rồi, vừa nãy anh ấy vác chị ấy vào phòng ngủ, em nghĩ chắc anh ấy muốn dạy dỗ chị ấy một trận đấy.

 

Dung Tố Tố đọc xong tin nhắn của Sở Y Y thì lập tức cảm thấy sau lưng lạnh toát. Dung Tố Tố quay đầu lại, suýt nữa thì hồn bay phách phạc. Bách Lý Dục bưng tách trà trên tay, nhìn cô bằng ánh mắt nguy hiểm.

 

“Em muốn nhìn cơ thể của người đàn ông khác à?”

 

Giọng điệu của Bách Lý Dục lộ ra vài phần nguy hiểm, một tháng này, anh ta đã nhẫn nhịn đủ rồi. Vậy mà cô còn muốn gắn camera trong phòng người đàn ông khác, điều này khiến anh ta sao có thể không tức giận được chứ.

 

Sở Y Y thấy Dung Tố Tố vẫn chưa trả lời tin nhắn, lại thúc giục cô.

 

Bất Thắng Y Y: Chị Tố Tố, chị còn đó không?

 

Dung Tố Tố quay đầu lại, thấy chỉ là một tin nhắn, cô dở khóc dở cười trả lời lại một dòng.

 

Dung Nhược Tố Thủy Sắc: Chị bị bắt tại trận rồi!

 

Bách Lý Dục giật lấy bàn phím trong tay Dung Tố Tố, nhanh chóng nhắn một dòng vào trong nhóm chat.

 

Dung Nhược Tố Thủy Sắc: Nói với chị dâu, đừng dạy hư vợ anh, nếu không thì…

 

Sở Y Y kinh ngạc nhìn màn hình máy tính, hai người kia đều bị bắt quả tang rồi! Cô bắt đầu mặc niệm cho Mộc Tiểu Dĩnh và Dung Tố Tố.

 

Sở Y Y cười đến ngửa cả người ra sau, vừa hay tựa vào lòng Tiêu Tĩnh Dương. Cô quay đầu lại nhìn, bật dậy ngay lập tức. Tiêu Tĩnh Dương lắc đầu, nhìn cô với vẻ bất lực.

 

Sở Y Y ngượng chín mặt, hình như… cô cũng bị bắt rồi. Huhu ~ Chỉ tám chuyện một chút thôi mà? Cần gì nghiêm trọng thế?

 

“Y Y, anh nghĩ chúng ta cần nói chuyện nghiêm túc một chút.”

 

Tiêu Tĩnh Dương day day ấn đường, đặt máy tính của hai người sang bên cạnh. Sở Y Y làm mặt đáng thương:

 

“Nói gì thế?”

 

“Nếu em muốn xem, sau này có rất nhiều cơ hội, anh có thể cho em xem. Nhưng nếu em đi xem người khác… anh sẽ ghen đấy.”

 

Sở Y Y sắp khóc. Ôi ~ Cô chỉ muốn xem Triển Thiếu Kiệt và Tô Tuyệt có chút tia lửa tình yêu nào không thôi mà! Mặt Sở Y Y đỏ bừng, nhào vào trong n.g.ự.c Tiêu Tĩnh Dương. Anh vỗ nhẹ lưng cô, để cô nghe tiếng tim mình đập mạnh mẽ.

 

“Y Y, đơn xin kết hôn của anh đã nộp rồi, em đồng ý lấy anh chứ?”

 

Sở Y Y nằm yên trong vòng tay anh, cảm nhận sự an toàn mà anh mang lại. Nghe anh cầu hôn bất ngờ như vậy, cô hơi bối rối.

 

Dù không có hoa, cũng chẳng có nhẫn nhưng cô không hề để ý. Chỉ cần người đàn ông đó là người cô yêu là được.

 

Sở Y Y ngẩng đầu lên nhìn anh rồi nghiêm túc gật đầu. Tiêu Tĩnh Dương nhìn cô dầy áy náy.

 

“Anh nghèo lắm, đến cầu hôn cũng không tặng nổi cho em bó hoa, cũng chẳng có nhẫn… em vẫn đồng ý sao?”

 


Bạn đang đọc truyện trên truyenvang.com