- Chỉ cần đàn ông thân mật với nàng một lát, nàng sẽ như bị trúng xuân dược không thể kháng cự lại được.
Cô trừng mắt, câm hận nhìn hắn.
- Tại sao? Hắn đau khổ đáp.
- Chỉ như vậy nàng mới mau chóng nhớ lại được ký ức mười vạn tiền kiếp.
Nhớ lại tình yêu của chúng ta.
Ta vốn định cho nàng và ta dùng âm dương hòa hợp đan, nàng cũng chỉ sẽ thuộc về mình ta.
Nhưng như vậy nàng sẽ vĩnh viễn không nhớ lại được.
Vô Ưu! Đừng trách ta, ta cũng rất đau khổ.
Nhưng vì muốn tốt cho nàng ta phải chịu đựng.
Vô Ưu! Nàng không thể hận ta được.
Ta rất yêu nàng! Rồi, hắn hôn lêm môi, lên cổ Vô Ưu, tay lòn vào quần áo vuốt ve khắp người cô.
Vô Ưu cảm thấy cả người bắt đầu nóng như lửa đốt, cô cần thứ gì đó làm mát.
Cô cố gắng kiềm nén lại nhưng lại khó chịu vô cùng, như hàng ngàn con kiến cắn đốt quanh thân.
Vạn Vương bắt đầu cởi quần áo cô ra, hôn khắp cơ thể nhỏ nhắn.
Một lúc sau, Vô Ưu đã hoàn toàn không thể kiềm chế được nữa.
Cơ thể cô dần dần lớn lên, trở thành một cô gái vô cùng xinh đẹp, diễm lệ.
Dương xuân đan có tác dụng kích thích cơ thể lớn lên khi đang trong tình trạng ham muốn.
Đầu óc cô dần mơ hồ, cô chỉ biết cô cần người đàn ông trước mặt này.
Cô bắt đầu đáp lại những khiêu gợi của hắn, muốn hắn nhiều hơn nhiều hơn nữa.
Vạn Vương cũng cởi bỏ quần áo của mình ra và bắt đầu đáp ứng nguyện vọng của cơ thể cô.
Khi hai người đạt đến đỉnh điểm, hai luồng năng lượng từ hai cơ thể tỏa ra lại hút ngược vào nhau.
Của Vô Ưu thì vào Vạn Vương và ngược lại.
Vô Ưu cảm giác có một luồng năng lượng dồi dào ào vào trong cơ thể, như một dòng nước mát tưới đồng ruộng đã khô cạn bấy lâu.
Qua cơn kích tình, cơ thể Vô Ưu dần dần trở lại như cũ, thần trí cũng đã tĩnh lại.
Cô thất thần không biết nhìn về nơi xa xâm nào đó.
Cô không khóc nhưng lại cảm thấy lòng ngực vô cùng đau đớn, cũng không biết vì sao lại đau.
Cô cũng không biết mình về nhà như thế nào? Chỉ khi nghe Vạn Vương nói nhỏ vào tai cô mới hoàn hồn.
- Ta sẽ lại đến tìm nàng.
Nàng có thể trốn chạy nhưng người nhà của nàng thì không thể.
Nói rồi hắn biến mất, để lại Vô Ưu vô cùng sợ hãi thất thiểu đi vào nhà.
Nhà không có ai, cha mẹ thì ở ngoài cửa hàng, chị Linh và em Thành đều đi học.
Cô vào phòng đóng sầm cửa lại, lắc mình vào không gian, nhảy ùm xuống linh thủy.
Cảm giác như vậy mới có thể rửa sạch hết mọi dơ bẩn hắc ám trên người.
Cô lặn thật sâu xuống, như muốn nhờ nước linh thủy gọt rửa hết mọi bụi bậm trong từng lỗ chân lông.
Có một vòng tay ấm áp từ phía sau ôm chầm lấy cô, cảm giác quen thuộc, không phải Vạn Mị thì còn ai vào đây? Hắn ôm cô nổi lên mặt nước, hôn lên môi cô, dịu dàng nói.
- Nếu nàng cảm thấy mình bẩn thì hãy để ta thanh tẩy nó.