Một tên không tệ thì bọn họ chẳng thèm đặt vào mắt. Nhưng nếu hai tên không tệ thì phiền phức rồi.
Nếu cả năm người Nhất Nguyên viện đều có trình độ như thế này thì địa vị của họ sẽ bị ảnh hưởng nghiêm trọng.
Trong trận chiến xếp hạng học viện năm nay, có lẽ sẽ có vài con thiêu thân.
Sở Trực cầm kiếm mỉm cười bước xuống đài.
Trước khi đi, hắn ta còn gật đầu với Cửu Thiên, ý là, còn lại giao cho đệ đó.
Hàn Liên hét với Cửu Thiên đáng đứng trên đài: “Cửu Thiên sư đệ, trận cuối rồi, không cần nể mặt bọn họ. Mau xử lý đi, chúng ta còn phải về mau, trong nhà có việc đấy.”
Cửu Thiên bình tĩnh gật đầu rồi chậm rãi bước lên.
Lúc này, Dụ Lãng, Điền Bất Khinh đều nhìn Lãnh Tử Thâm. Trong ba người còn lại, chỉ có Lãnh Tử ‘Thâm mạnh nhất.
Lãnh Tử Thâm cắn răng đứng dậy, dù hắn ta có hơn rén nhưng việc này có liên quan đến mặt mũi của Âm Dương viện, hắn không thể không lên.
“Sao tên Lãnh Tử Thâm này lại hơi do dự nhỉ, khí thế không vững!”
Thân Đồ sư tôn chỉ liếc qua đã thấy Lãnh Tử ‘Thâm không đúng lắm.
Nhất Thanh cười: “Người của Âm Dương viện ấy mà, có thể hiểu được”
Nhất Thanh cười rất vui vẻ, ông ta muốn vả mặt Âm Dương viện thế đấy, sau đó, Nhất Thanh hét với Cửu Thiên: “Cửu Thiên, sao ngươi không lấy kiếm ra chặt dưa cắt rau, xử lý nhanh đi.”
Cửu Thiên cười cười: “Sư tôn, không cần dùng kiếm đâu.”
Cửu Thiên nở nụ cười tự tin.
Nhất Thanh thấy khí tức của Cửu Thiên rất mạnh nên cũng không nói gì nhiều nữa.
Những học viên Âm Dương viện bên dưới tỏ vẻ không vui, chặt dưa cắt rau gì chứ!