Vô Thượng Thiên Tôn

Chương 765: thất thần



Dịch: Tâm Tro Ý Nguội

- Các ngươi hẳn là cũng đã nghe qua một chút nhỉ. Giờ trong triều có một đám người tố cáo ta ôm đồm quá nhiều việc, không làm trọn vẹn chức trách chỉ huy sứ Thứ Gian Cục.

Lâm Duệ uống trà, mỉm cười nói:

- Còn nói tinh cảng, nội các và Thứ Gian Cục đều là ban ngành quan trọng của quốc gia, không thể để một người nắm hết được. Nhất là bản công lại không có huyết mạch hoàng thất mà đảm nhiệm giám quốc, đồng thời nắm giữ quyền tham chính nội các và Thứ Gian Cục, quyền hành rất lớn, trước nay chưa từng có. Vì thế họ lo lắng có ngày ta vượt quá giới hạn, xin triều đình sớm xử lý, để triều cương vững chắc, an lòng thiên hạ.

Lâm Duệ híp mắt lại nói:

- Những lời này dù mang tâm địa khó lường nhưng quả thật, không thể không thừa nhận, ta là Trấn Quốc Công, tham chính nội các, tổng đốc tinh cảng, đại thần thông thương, lại còn kiêm nhiệm chỉ huy sứ Thứ Gian Cục thì không quá ổn, ta cũng không đủ tinh lực lo trọn vẹn cho các bên, rất sợ lo bên này hỏng bên kia, ảnh hưởng quốc sự.

Trương Thiên Thường nghe vậy thì lập tức đầy nghiêm túc nói:

- Quốc công, ngài sai rồi, quyền hành chỉ huy sứ Thứ Gian Cục không thể bỏ được! Tân chính như đi ngược dòng nước, không tiến tức lùi. Trấn Quốc Công ngài gánh vác hy vọng của triều đình, bách tính trong thiên hạ đang trông chờ vào ngài, mong ngài có thể vực dậy quốc gia đang suy yếu, chấn hưng triều ta. Nhưng nếu ngài không có quyền thế mạnh mẽ, làm sao bài trừ tệ nạn cũ, cải biến được chứ? Đây là vì dân vì nước, chứ không phải vì bản thân ngài a.

Trang Minh Nguyệt cũng hơi gật đầu, trong mắt ánh lên vẻ lo lắng:

- Sư huynh, chuyện trong thiên hạ, không có quyền thế không đứng vững được! Sư huynh nắm giữ tham chính nội các và Thứ Gian Cục là cần thiết để chỉnh đốn triều cương, nếu không sao áp dụng cải cách được chứ? Xin sư huynh không nên sai lầm, nếu ngài cảm thấy không thích hợp thì đợi cải cách xong thì trả lại chức vị chưa muộn.

Lâm Duệ không khỏi hơi ngạc nhiên, thầm nghĩ lão Trương này lịch luyện khá thật, những lời nói ra đủ nho nhã mà cũng rất có đạo lý. Thấy vậy, hắn càng thêm yên tâm, nở nụ cười nói:

- Hai người yên tâm, ta sao có thể ngu xuẩn tự hủy trường thành được chứ? Yên tâm, sau khi ta từ chức, sẽ được đảm nhiệm phó thần sứ, đồng thời làm chỉ huy sứ Hoàng Thành Ty. Chức chỉ huy sứ Thứ Gian Cục sẽ do Trang Minh Nguyệt tiếp quản, Thiên Thường thì điều về kinh thành, đảm nhiệm phó chỉ huy sứ Thần Giám Cục.

Thần Giám Cục chuyên giám sát các ban ngành trong Hoàng Thành Ty, giám sát cả quan lại trong triều nữa, quyền lực và trách nhiệm có chút giống trung tâm đốc tra của Cục An Ninh.

Dù cho 800 năm qua, có một phần quyền hành của Thần Giám Cục bị Thứ Gian Cục lấy mất, còn phải chịu Thứ Gian Cục giám sát nhưng Thần Giám Cục vẫn là ban ngành quan trọng trong Hoàng Thành Ty, địa vị đến sát Thứ Gian Cục, để thành viên Hoàng Thành Ty nghe thấy tên đã biến sắc.

Lâm Hi trước đó từng đảm nhiệm phó chỉ huy sứ Thần Giám Cục, giờ đã chuyển đến Trấn Ma Cục.

Lâm Duệ thừa cơ chỉ huy sứ Trấn Ma Cục bỏ mình, chức vị để trống, lập tức đẩy Lâm Hi làm chỉ huy sứ Trấn Ma Cục, trở thành người quản lý 47 nghìn dị thể hành giả của Hoàng Thành Ty, quản lý toàn bộ “trấn ma sứ” Đại Tống cài cắm vào Liên Bang.

Thật ra, Lâm Duệ muốn để Trương Thiên Thường đảm nhiệm chỉ huy sứ Thứ Gian Cục, vị này bắt nguồn từ thôn dân, âm hiểu sâu dân tình, cần cù cố gắng, lão luyện quân trường, là từng bước một đi lên từ cấp thấp nhất. Đáng tiếc, Trương Thiên Thường đã quá tuổi, không thể làm được thiên ma trắc cấp cao nhất, thêm vào công huân không đủ.

Trước đây, Lâm Duệ có thể đảm nhiệm chỉ huy sứ Thứ Gian Cục, là đạp một vị tổng đốc châu phủ xuống để đi lên. Lý lịch Trương Thiên Thường thì bình thường hơn nhiều.

Trang Minh Nguyệt nghe vậy thì vô cùng giật mình, nàng không ngờ Lâm Hạo lại làm vậy, không chỉ không từ bỏ Thứ Gian Cục, còn tăng thêm một bước, tăng cường khống chế với Hoàng Thành Ty. Lâm Hạo đảm nhiệm chỉ huy sứ Hoàng Thành Ty, lại còn nắm giữ hai ban ngành quan trọng, như vậy, trong Hoàng Thành Ty ai có thể đối kháng với vị này chứ?

Ánh mắt của nàng đầy kinh ngạc nói:

- Sư huynh, chỉ sợ thiên tử và hai vị thần sứ sẽ không đáp ứng. Còn có thần ti đại nhân nữa, vị này sợ là sẽ có ý kiến.

Lâm Duệ bật cười lớn, hỏi một đằng, trả lời một nẻo:

- Chiến tranh giữa triều ta và Luyện Ngục càng lúc càng nghiêm trọng. Bây giờ mỗi bên đầu nhập quân lực lên đến cả chục triệu tinh binh, còn có lượng lớn khí giới chiến tranh của thiên ma nữa. Theo như bộ hộ tính toán, triều đình thu vào chỉ chống đỡ được nửa năm nữa, thu đã không đủ chi. Đại ti thiên hy vọng ta nghĩ biện pháp, dưới tình huống tránh ảnh hưởng dân sinh, tăng thêm thu nhập cho triều đình, ta đã đáp ứng.

Trang Minh Nguyệt lập tức hiểu ra, đây là giao dịch giữa Lâm Hạo và đại ti thiên. Nàng sau đó nghe thấy Lâm Hạo nói tiếp:

- Cuộc chiến ở Thiên Uyên là chuyện quan trọng nhất hiện giờ. Bản công muốn tìm quân phí, phong phú quốc khố, lại phải lo phúc lợi cho bách tính, cải biến triều chính, sao có thể không nắm quyền lớn được chứ? Đúng như Trang sư muội nói, chuyện trong thiên hạ, không có quyền thế không đứng vững được, giờ dù cho bách quan trong triều công kích ta như thủy triều, ta cũng phải nắm chặt quyền thế trong tay mình!

Hắn lại không phải con dân Đại Tống thật, cũng không phải trung thần dốc hết tâm huyết vì Đại Tống, vì Đông Vực Sâu, sao có thể ngốc đến mức bị mấy người nói vài câu đã tự từ bỏ quyền hành được chứ?

Trùng hợp là chuyện chiến long Hoàng Phủ Thanh bị trộm mất làm tình thế trong triều thay đổi. Việc này dù là Lâm Duệ làm nhưng tạm thời hắn không để lộ sơ hở, cho nên lửa còn chưa đốt đến hắn. Ngược lại, việc này làm đại ti thiên thêm kiêng kị thiên tử, để hắn có cơ hội mở rộng quyền lực.

Cần biết, tốc độ kiến tạo màn trời nhân tạo ở Liên Bang càng lúc càng nhanh, trận chiến tranh đoạt siêu thoát khả năng chỉ mấy năm nữa là diễn ra. Hắn phải thừa cơ mình được Đông Vực Sâu tín nhiệm năng lực quản lý, cùng sư tôn vội vã kiếm tiền, tích lũy sức mạnh mới đúng, cần gì để ý đến cái nhìn của thiên tử và Đông Vực Sâu chứ?

Đương nhiên, ngoài việc kiếm tiền ra, nếu được, Lâm Duệ cũng sẽ cải thiện dân sinh Đại Tống, tích lũy thêm danh vọng của hắn ở Đại Tống, coi như bùa hộ thân sau này. Điều này có thể giúp Đông Vực Sâu và đại ti thiên có chút kiêng kị, không thể tùy ý ra tay với hắn được. Thêm vào nhận thức của bách tính Đại Tống đối với Lâm Hạo cũng có thể giúp hắn chống lại Đại Nhật Thiên Tôn ô nhiễm chân linh.

Nhận thức của bách tính Đại Tông tuy không có vật trung gian gom góp như Tịnh Nhất Thần Đàn hay ngọc tỉ truyền quốc, không thể tụ hợp, cũng không đủ ổn định nhưng vẫn có tác dụng nhất định.

Lâm Duệ thật ra đang do dự, đắn đo xem có nên tu hành pháp môn “đan tâm” và “chúng chí” không, như vậy có thể không cần Tịnh Nhất Thần Đàn và ngọc tỉ truyền quốc, có thể ngưng kết chúng ý. Hắn đang có điều kiện tu hành rất tốt nhưng hắn lại lo tương lai không thể đạt đến “đan tâm”, ngược lại còn bị Đông Vực Sâu nắm lấy, kiềm chế lại hắn.

- Hai ngươi ở lại kinh thành nghỉ ngơi năm ngày. Trong lúc đó, tìm hiểu thế cục kinh thành, ba ngày sau, ta sẽ bố trí thiên ma trắc cho hai người, sau đó là nhận chức, đúng rồi…

Lâm Duệ nhớ đến một chuyện nói:

- Sau đó hai ngươi có thể tới tinh cảng, đến bệnh viện thực trang Duệ Phương. Trong phạm vi nguyên thần có thể chịu đựng, chọn hai đến ba món thực trang. Ta đã bắt chuyện với tập đoàn Duệ Phương rồi, dù là thực trang huyết mạch gì cũng sẽ phẫu thuật cho các ngươi, bán với giá vốn, có thể ghi nợ.

Những câu phía sau là nói với Trương Thiên Thường. Trang Minh Nguyệt gia thế hiển hách, đương nhiên không cần ghi nợ. Trương Thiên Thường thì là quan thanh liêm, hắn làm phòng ngự sự quận Phúc Thanh, giáo úy ngự long trực một năm, gia tài mới chỉ 50 nghìn lượng ma ngân. Đúng là thanh liêm trong hàng ngũ quan lại thanh liêm a…

Nhưng đúng lúc này, Lâm Duệ nhận được một phi thư trăm vạn dặm. Hắn đón lấy phi thư, mở ra xem rồi nhướng mày nói:

- Là sư tôn! Sư tôn đã biết sư muội về kinh, bảo ta dẫn ngươi đi gặp sư tôn. Thiên Thường cũng đi cùng, sư tôn cũng muốn gặp ngươi.

Mục đích thật sự của chuyến đi này là bảo hắn đến con đường Thiên Uyên. Lạc Vọng Thư đã bắt mấy chục yêu ma cấp 8 cho hắn, để hắn mau đến thu hoạch, tu hành bí pháp huyết sát.

Trương Thiên Thường nghe vậy thì biến sắc, Lạc Vọng Thư, thần sứ thứ ba của Đại Tống là nhân vật hắn kính sùng đã lâu.



Chừng nửa canh giờ sau, Lâm Duệ khống chế ma long, dẫn theo Trương Thiên Thường và Trang Minh Nguyệt đi tới con đường Thiên Uyên.

Khi 3 người xuyên qua một đường hầm sâu thẳm dài hẹp, đột nhiên cảm thấy tầm mắt mở rộng.

Đập vào mắt họ là một đường động khổng lồ, rộng hơn ngàn dặm, cao đến trăm dặm, dài đến mắt thường khó mà đo lường. Sau đó ánh mắt của mọi người bị một cứ điểm khổng lồ, rộng đến 450 dặm thu hút. Cứ điểm này cao đến 50 dặm, bên ngoài toàn bộ do xi măng cường độ cao và cốt thép của thiên ma, phối hợp đổ bê tông. Từ xa nhìn lại cứ điểm này như một ngọn núi khổng lồ, chặn kín một đầu hang động.

Bọn họ tới không đúng lúc, bên dưới đang xảy ra một trận tập kích chiến quy mô lớn.

Có thể thấy bốn phương tám hướng cứ điểm này có yêu ma ùa đến như thủy triều, chúng gào lên đinh tai nhức óc, như có thể xé rách thiên địa, vô số khuôn mặt dữ tợn, thân hình vặn vẹo lập lòe dưới ánh lửa và đèn pha chiếu rọi.

Yêu ma ùa đến như vô cùng vô tận, không sợ chết điên cuồng xung kích, leo trèo, va chạm, định dùng dòng lũ máu thịt này rung chuyển cứ điểm bền chắc trước mặt. Trong không khí tràn ngập mùi thuốc nổ, khói lửa và máu tanh.

Trang Minh Nguyệt nhìn tình cảnh trước mắt, ánh mắt hơi kinh hãi lại đầy quái dị. Nàng hiểu tri thức thiên ma, nên biết trận chiến này đã “thiên ma hóa”. Có thể thấy trong dòng lũ yêu ma kia, có lượng lớn cơ giáp, người máy chiến đấu, xe bọc thép, máy móc chiến tranh của vực ngoại thiên ma. Mà cường độ rất cao, trên chiến trường độ rộng ngàn dặm này, có ít nhất 700 nghìn chiếc xe tăng, xe bọc thép, số lượng cơ giáp và người máy chiến đấu phải lên đến con số triệu.

Trang Minh Nguyệt lại nhìn về phía xa, ở sau chiến trường còn có ít nhất 5400 khẩu pháo lớn, chúng không ngừng gào thét, tiếng nổ vang như sấm, bắn đạn xuyên giáp, đạn bạo phá liên tục về hướng cứ điểm.

Các loại máy móc như đục đá, mở hầm, người máy công trình… thì đâu đâu cũng thấy được. Chúng đang mở rộng đường, dọn dẹp đá vụn hoặc làm vững chắc vách động.

Bên phía Đại Tống cũng không kém là bao, trong cứ điểm chưa đủ loại pháo, gatling bồ tát, lục căn thanh tịnh như ý luận, đại từ đại bi điện tương pháo…. Đủ loại, mọc lên như rừng trong cứ điểm, nhìn từ xa như là con nhím vậy.

Đôi bên liên tục nã pháo vào nhau, tạo thành thanh âm đinh tai nhức óc trong không gian kín này, làm động quật kéo dài 1000 dặm liên tục rung lên, thi thoảng sụp đổ diện tích rộng, chôn vùi một mảng yêu ma và máy móc chiến tranh.

Nghe nói đường động này ban đầu chỉ rộng 200 dặm, theo đôi bên ác chiến, liên tục giăng co, lại mở đường liên tục, giờ chiến tuyến càng đánh càng dài, động quật cũng càng lúc càng rộng.

Trương Thiên Thường đầy chấn động nói:

- Ta nghe nói Đại Tống năm ngoái mua máy móc và trang thiết bị lên đến 160 triệu lượng thần kim, lúc đó ta còn tưởng là khuếch trương số liệu. Không ngờ trận chiến ở con đường Thiên Uyên quy mô lớn như này, đôi bên còn dùng nhiều vũ khí thiên ma như vậy.

Nhưng rồi hắn đầy khó hiểu hỏi:

- Nhưng đám yêu ma Luyện Ngục làm sao vậy? Sao chúng điều khiển được vũ khí thiên ma chứ?

Cần biết trong yêu ma Luyện Ngục có rất ít yêu ma hình người, còn lại đều là không có trí khôn, chỉ biết nghe lệnh làm việc. Nhưng giờ trong đại quân yêu ma có lượng lớn xe tăng, cơ giáp, vũ khí hạng nặng, yêu ma Luyện Ngục lấy đâu ra lắm yêu ma hình người như vậy để điều khiển máy móc thiết bị chứ?

Lâm Duệ chắp tay sau lưng, thanh âm bình thản nói:

- Là binh sĩ sinh hóa do Trường Sinh Hội chế tạo, ngoài ra còn có một phần máy móc đã thức tỉnh linh trí do ánh sáng Luyện Ngục chiếu đến.

Binh sĩ sinh hóa là Trường Sinh Hội dựa vào kỹ thuật nhân bản, dùng DNA của người Thiên Cực tinh, kết hợp cùng kỹ thuật máy móc, ở mức độ nào đó có thể chống cự ánh sáng Luyện Ngục ảnh hưởng, trợ giúp họ điều khiển vũ khí và công trình máy mọc. Trường Sinh Hội còn chế tạo lượng lớn thú sinh hóa cho Luyện Ngục, đám này chiến lực mạnh mẽ, hung hãn không sợ chết, còn có trí tuệ nhất định, bị dùng làm pháo hôi, lấy sinh mạng tấn công cứ điểm.

Trong mắt Lâm Duệ ẩn giấu tia hâm mộ và chờ mong.

Luyện Ngục mua sắm thuốc men, đạn dược và máy móc chiến tranh lên đến 250 triệu lượng thần kim mỗi tháng, đổi thành tiền Liên Bang, chính là 25 tỷ đồng Liên Bang mỗi tháng.

Luyện Ngục khác với Đại Tống, ở bên Đại Tống, tiền bị nhiều bên chia cắt. Bên Luyện Ngục thì Trường Sinh Hội chiếm đến 60% lượng mua bán.

Nhưng về sau, tập đoàn Duệ Phương và công ty công nghiệp nặng Sâm Lâm đã hoàn thành. Quyền lực của Lâm Duệ ở Đại Tống cũng mở rộng, có thể nhận đến 60% đơn thuốc men, 30% vũ khí đạn dược của Đại Tống. Chỉ riêng phần buôn bán này có thể làm cho hắn kiếm lợi lớn.

Để Lâm Duệ kinh ngạc là, trong đại quân yêu ma của Luyện Ngục, có lượng lớn yêu ma cấp 5 da dày thịt lớn, được trang bị thiết bị bọc thép, chúng như là xe tăng hạng nhẹ vậy. Không chỉ có vậy, yêu ma tốc độ cao còn được trang bị thiết bị tăng tốc, giúp chúng nắm giữ tốc độ nhanh hơn và lực xung kích mạnh hơn.

Lâm Duệ không khỏi híp mắt lại, thầm nghĩ các vị Thần trong Luyện Ngục chịu chơi, chi nhiều tiền như vậy sao, bố trí cả trang bị cho đám yêu ma cấp trung! Hắn sau đó khống chế ma long, đi về sâu trong cứ điểm:

- Chúng ta đi!

Trên chiến trường, yêu ma gào thét, hỏa lực vang dội, khói lửa tràn ngập, dòng lũ máu thịt, cơ giới hỗn loạn vào nhau. Nhưng chúng đều không thể ngăn cản Mã Thiên Long xuyên không đi qua chiến trường.

Khi Lâm Duệ xuyên qua tầng tầng trận pháp, đi tới soái phủ của cứ điểm thì thấy Lạc Vọng Thư đang ngồi ngay ngắn trên bảo tọa, ánh mắt nàng hơi thất thần nhìn thanh tiểu kiếm màu vàng ngưng tụ từ cương lực và kiếm ý đang lơ lửng trên lòng bàn tay nàng.

Cầu mong cho tôi và tất cả mọi người được bình an


Bạn đang đọc truyện trên truyenvang.com