Vô Thượng Thiên Tôn

Chương 755: bí mật của Căn



Dịch: Tâm Tro Ý Nguội

Ở căn cứ số 9, đoàn đội tinh hạm của Lâm Duệ dưới sự chỉ dẫn của hệ thống AI, đang dần tiến vào căn cứ bến tàu.

Dị thể của thần nữ Ngao Ngọc đã được Lâm Duệ thả ra khỏi khoang hạn chế. Nàng hoạt động thân thể, cổ tay, ánh mắt hơi oán khí nhìn Lâm Duệ. Thằng nhãi ranh này lừa gạt nàng tự khóa chân nguyên nhưng cuối cùng vẫn không cho nàng chút mặt mũi nào, không chỉ trói chặt nàng, còn đóng lên nàng 300 trấn nguyên đinh, ngay cả miệng lưỡi cũng bị hạn chế.

Lúc này, thần sắc Lâm Duệ lại hơi thất vọng.

Ngao Ngọc bán ra tin tức minh hữu kia không phải là “Tài Chính Hoàng Đế” Y Độc Hành như hắn tưởng mà là 3 vị cường giả mức thần sứ ở Luyện Ngục.

Lâm Duệ đã để đám người Liễu Tâm Lan truy kích chặn giết, xem có thể tru diệt hay không. Nhưng đứng sau 3 người này là một vị Thần trong Luyện Ngục, dị thể của vị này cũng không thể đạt được linh nhục hợp nhất, vì thế đám người Liễu Tâm Lan tối đa chỉ đánh trọng thương thần hồn mấy kẻ kia được mà thôi, không thể lấy tính mạng đối phương được.

Lâm Duệ khẽ lắc đầu, thầm nghĩ vẫn phải kiếm biện pháp khác xử lý Y Độc Hành và “Tinh Lang hải đạo đoàn” của Tang Thiếu Thần. Hắn đến giờ vẫn chưa biết được chỗ ẩn thân của Y Độc Hành, Tang Thiếu Thần thì một mực ở trong thiết giáp hạm cao tốc của mình, liên tục di chuyển trong tinh không. Hắn tuy nhìn chằm chằm hai người này rất lâu rồi nhưng chưa làm gì được chúng.

- Như vậy, liên quan đến Nam Vực Sâu thì sao? Trung Vực Sâu nói sao?

Thần nữ Ngao Ngọc liếc nhìn Lâm Duệ, khẽ cười lạnh:

- Nếu ngươi có thể bồi dưỡng dị thể cho cha mẹ ta thì mọi chuyện đều dễ nói.

Ngao Ngọc không biết phải đánh giá dã tâm và mức độ to gan của thằng nhãi ranh trước mặt nàng như nào nữa. Đôi bên vừa mới có xu hướng hợp tác, Lâm Duệ đã dám đánh chủ ý tới Nam Vực Sâu, muốn mượn sức mạnh cha mẹ nàng ra tay với Nam Vực Sâu.

Đúng là quá to gan lớn mật, lòng tham không đủ rắn nuốt voi!

Lâm Duệ khẽ nhếch môi, thầm nghĩ ta có là đứa đần mới làm ra chuyện ngu xuẩn như vậy. Chế tạo dị thể cho thần nữ Ngao Ngọc đã là ranh giới cuối cùng của hắn rồi. Nàng ta là cực Trường Sinh, đã tiếp cận chuẩn Vực Sâu rồi, nếu có dị thể hoàn chỉnh, ở khắp Liên Bang, nàng ta không còn đối thủ nào ngoài Lâm Duệ ra!

Nếu bồi dưỡng dị thể cho hai vị Trung Vực Sâu nữa thì sao? Thế còn đánh nhau tranh cướp màn trời nhân tạo gì nữa, nhận thua luôn cho nhanh…

Lâm Duệ khẽ lắc đầu, chỉ đành lùi kiếm việc khác:

- Như vậy Ly Hợp Thiên Tôn thì sao? Với năng lực của hai vị Thần, hay là đại ti thiên Trung Châu, hẳn là không khó tìm được tàn linh Ly Hợp Thiên Tôn a.

Hắn vừa rồi cò kè mặc cả với thần nữ Ngao Ngọc, thu được 3 phần tài liệu dựng lên màn trời nhân tạo chứa được 500 triệu linh hồn. Nhưng đây là tiền đối phương trả cho hắn để chế tạo dị thể cho Ngao Ngọc, là loại “linh nhục hợp nhất”. Nếu đã là hợp tác thì đôi bên phải cùng lấy ra thành ý.

- Đại ti thiên sẽ giúp ngươi tìm kiếm dấu vết Ly Hợp Thiên Tôn.

Ánh mắt Ngao Ngọc hơi nhíu lại, thầm nghĩ đến pháp môn ly hợp của Ly Hợp Thiên Tôn và pháp môn vô cực của Vô Cực Đao Tôn, liệu võ ý của Lâm Duệ có liên quan đến hai pháp môn này không? Đây là Lâm Duệ đang chuẩn bị để võ ý hóa thành khái niệm sao?

Nói đến đây, từ khi Lâm Duệ quật khởi đến giờ, chưa có ai biết võ ý của Lâm Duệ là gì. Trước đó, mọi người đều đoán võ ý của Lâm Duệ không phải quang thì là lôi, hoặc là sức mạnh võ đạo hệ dương nhưng hiện giờ, xem ra không hẳn là như thế.

Ý niệm trong đầu Ngao Ngọc chuyển động thật nhanh, ngoài mặt không lộ chút nào:

- Nhưng ngươi phải để cho chúng ta thấy giá trị của ngươi. Cha mẹ ta muốn các căn cứ khác mau chóng mở rộng như căn cứ số 9, cũng hy vọng quốc hội Liên Bang mau chóng thông qua các điều luật hấp dẫn di dân.

Lâm Duệ nhíu mày, xoa thái dương nói:

- Ta sẽ nỗ lực. Nhưng thần nữ điện hạ ngươi chưa hiểu rõ Liên Bang, ngươi không hiểu lực cản lớn như nào đâu. Những vị Thần khác cũng sẽ không đứng nhìn.

Ngao Ngọc bật cười nói:

- Thì sao chứ? Các vị Thần đã có hiệp định, trước khi hoàn thành màn trời nhân tạo, từ các vị Thần cho đến cấp 1 – Thông Kinh, đều không được dùng bản thể tiến vào thiên ma nguyên hương. Bây giờ, trong 14 căn cứ đô thị này, thế lực của Lâm Duệ ngươi đứng đầu, ngươi muốn làm gì thì có ai cản được chứ?

Trong màn trời có cha mẹ nàng trấn áp, đừng nói là Trường Sinh trở xuống, dù là chuẩn Vực Sâu hay bán thần, đều đừng hòng vượt qua được! Còn về mấy vị Thần, bọn họ bị Căn và màn trời lôi kéo, cũng không thể dùng bản thể tới thiên ma nguyên hương được.

Màn trời không ngăn được lượng tử hàng thần nghi của thiên ma. Nhưng hôm nay, dù là Trường Sinh Hội, cũng chỉ làm được linh nhục hợp nhất khoảng 50% mà thôi.

Vì thế với võ lực của Lâm Duệ, dù hắn muốn làm gì, các thế lực khác cũng khó mà ngăn được.

Lâm Duệ bật cười lớn, khẽ lắc đầu nói:

- Tình thế trong Liên Bang rắc rối, phức tạp hơn điện hạ nghĩ nhiều. Muốn thực hiện sợ là vô cùng khó khăn.

Đơn giản như các công chức tầng chót của Liên Bang, dù họ không thể đối kháng chính diện nhưng lại có vô số biện pháp dây dưa, kéo dài tiến trình thực hiện chính lệnh.

Hắn thấy thần nữ Ngao Ngọc còn định nói tiếp thì mất hứng thú nói chuyện, dứt khoát phẩy tay nói:

- Thần nữ điện hạ, dù là mở rộng thêm căn cứ đô thị hay hấp dẫn di dân, ta và Nhiễm Nhiễm sẽ toàn lực thực hiện. Đến lúc đó thần nữ điện hạ sẽ thấy rõ. Tuyết Oánh, dẫn thần nữ điện hạ xuống tinh hạm, để Lâm Quang Minh bố trí chỗ nghỉ ngơi cho nàng, phải để thần nữ điện hạ cảm thấy như ở nhà mình, không được vô lễ.

Vị này hiện giờ là đồng bọn hợp tác của hắn, còn trả tiền nữa chứ, mỗi phần tài liệu chế tạo màn trời nhân tạo chứa được 500 triệu linh hồn hiện giờ ít nhất là 8000 tỷ đồng Liên Bang. Giờ các loại tài liệu có liên quan đến màn trời nhân tạo đều tăng vọt giá cả, gấp 1,5 lần trước kia.

Nhưng ở góc độ của Trung Vực Sâu, hai vị kia đương nhiên hy vọng màn trời nhân tạo càng rộng càng tốt, bọn họ thật ra cũng không chịu thiệt.

Ngao Ngọc khẽ nhíu mày, hơi bất mãn “Hừ!” một tiếng rồi theo Cơ Tuyết Oánh đi ra ngoài. Nhưng trước khi rời khỏi tinh hạm,nàng liếc nhìn Thạch Yên bên cạnh rồi nói:

- Ngươi vẫn nên cẩn thận một chút, Thái Huyền Tiên Tôn này trước đó đã rơi vào Căn. Mấy vị Vực Sâu cổ xưa thức tỉnh lại từ Căn, quỷ mới biết là thứ gì!

Thạch Yên nghiêng đầu nhìn thần nữ Ngao Ngọc, lặng yên không đáp trả.

Nhưng khi Ngao Ngọc rời đi, Thạch Yên quay lại nói với Lâm Duệ:

- Thật ra nàng nói rất đúng, tất cả những vật đi ra từ Căn đều phải đề phòng.

Lâm Duệ híp mắt lại, như có suy tư hỏi:

- A? Trước đó ta từng tiếp xúc với chân linh đã bị Căn ăn mòn của Vô Cực Đao Tôn, cảm giác chân linh này rất không đúng, nên diễn tả như nào đây? Cảm giác giống như là bị ác quỷ chiếm đoạt vậy, hoàn toàn hành động theo bản năng. Còn có, ta cảm giác nó dù kế thừa đao đạo và sức mạnh khái niệm của Vô Cực Đao Tôn nhưng lại không thể thật sự vận dụng chúng, như là không thích ứng với thế giới này vậy.

Hắn tò mò nhìn Thạch Yên nói:

- Thái Huyền Tiên Tôn, ngài từng xưng Thần lên đến 63 nghìn năm, hẳn là hiểu sâu về Căn, liệu có thể giải thích, nói rõ cho ta biết được chứ?

Thạch Yên cười khổ nói:

- Thật ra trước khi ta thức tỉnh lần này, ta cũng không biết nhiều về Căn. Sau khi ta tỉnh dậy, ta phát hiện chân linh bản thân khác thường, sau đó ta lại nhìn đủ loại luận văn của Liên Bang các ngươi, mới chợt hiểu ra. Ta cho rằng Căn thật ra là một “không gian”, “thế giới” sống. Những vị Vực Sâu sau khi bị Căn ăn mòn, được sống lại, thật ra là Căn đã khắc dấu ý thức chủng tộc nào đó, bao trùm lên trên chân linh những kẻ đó. Có lẽ, Căn định dùng cách đó để khôi phục chủng tộc phi thăng đã tuyệt diệt kia. Ánh sáng Luyện Ngục là một chứng cứ rất rõ ràng, các nhà khoa học các ngươi không phải phát hiện trong ánh sáng Luyện Ngục chứa lượng lớn tin tức gen, thậm chí là một bản gen hoàn chỉnh. Mục đích của nó hẳn là thúc đẩy sinh linh Thiên Cực tinh tiến hóa theo phương hướng đó. Vấn đề là chủng tộc phi thăng đó quá mạnh, sức chiến đấu đơn thể của họ sánh ngang với một vị Vực Sâu, sinh linh Thiên Cực tinh dù có tiến hóa gen như nào cũng không thể đạt đến độ cao này.

Lâm Duệ hơi nhướng mày, nhìn về Thiên Cực tinh qua cửa kính.

Thạch Yên tiếp tục nói:

- Chân linh của ta đã bị Căn ăn mòn, dù kế thừa trí nhớ và sức mạnh khái niệm của ta nhưng mô thức tư duy hoàn toàn khác biệt. Nó khát vọng khôi phục thân thể, muốn rời khỏi Căn và màn trời nhưng lại không biết suy nghĩ, không có kế hoạch gì, cũng không biết nên vận dụng lực lượng của ta như nào, nó như là dã thú vậy, chỉ dựa vào bản năng hành động nên quả thật, có thể nói là nó chưa thích ứng với thế giới này.

Vì thế Thái Huyền Tiên Tôn không cho phép Thạch Yên bị chân linh của hắn ăn mòn, cũng không muốn để tàn linh này dung hợp cùng chân linh.

- Trước kia, ở Thiên Cực tinh từng có mấy vị Vực Sâu phục sinh, rời khỏi Căn và màn trời nhưng nghe nói đều vô cùng ngu dốt, như là người gỗ vậy, khi chiến đấu chỉ biết sử dụng thân thể. Nhưng theo như tư liệu lịch sử ghi chép, mỗi lần như vậy đều dẫn đến tai nạn cực lớn trong thiên địa, sẽ làm huyết nhục sinh linh nhiễu sóng nhiều hơn, thậm chí là Thần rơi rụng. Ta từng tiếp xúc với Mộng Ảo Thiên Tôn, chính miệng vị này từng nói cho ta biết, mấy vị Thần Vương cổ xưa rơi rụng có liên quan đến những Vực Sâu sống lại từ Căn.

Lúc này, Thạch Yên nhíu mày, hơi dừng lại một lát rồi nói tiếp:

- Đúng như các học giả Liên Bang các ngươi phán đoán. Căn cũng đang học tập, thích ứng. Trước kia, những vị Vực Sâu phục sinh từ Căn không biết sử dụng sức mạnh khái niệm nhưng giờ đã có thể dùng khái niệm, hình như cũng có tư duy cơ bản.

Lâm Duệ khẽ gật đầu, đây là suy đoán được đông đảo học giả công nhận. Bọn họ cho rằng Căn và “chủng tộc cấp cao” kia đều là sản phẩm của chiều không gian khác, họ đang dần thích nghi với thế giới này, dung hợp tiến vào.

- Chỗ đáng sợ nhất của Căn là nó có thể dẫn dắt và quấy nhiễu vận mệnh tất cả sinh linh Thiên Cực tinh. Chỉ cần có dính líu với Căn, vận mệnh sẽ dần trượt về Căn. Ngươi thấy những vòng xoáy trên màn trời không, mỗi một vị Thần là một vòng xoáy khổng lồ, vô số người chịu họ tác động vận mệnh. Nhưng thật ra, chúng ta cũng chỉ là những kẻ đáng thương, bị Căn thu hút, cuối cùng không thể thoát được vận mệnh rơi vào Căn.

Thạch Yên cười khổ nói:

- Cho nên từ xưa tới nay, các vị Thần một mực tìm kiếm phương pháp tự cứu. Bọn họ phát hiện màn trời có thể chống cự lại Căn thu hút. Màn trời dù là sản phẩm kết hợp của ý niệm và nguyên linh thiên địa, à, bên các ngươi gọi là dĩ thái nguyên tố nhưng thực chất vẫn bắt nguồn từ Căn. Bọn họ phát hiện số linh hồn trong màn trời càng nhiều, màn trời càng lớn thì chứa được càng nhiều vị Thần. Nhưng chỉ lớn thôi còn không đủ, linh hồn trong đó phải sạch sẽ chỉnh tề, thanh minh mới được. Nếu không thì không phải là trợ giúp bọn họ đối kháng Căn, mà là kéo bọn họ tụt xuống Căn nhanh hơn. Ngoài ra, lực hút của Căn cũng có hạn, mỗi khi một vị Vực Sâu rơi rụng, bị Căn hoàn toàn ô nhiễm thì lực hút lên các vị Thần sẽ giảm bớt. Cho nên, bọn họ một phần cố gắng đạp các vị Vực Sâu xuống, một phần dùng đủ các phương thức cường hóa chân linh trong màn trời của mình.

Thanh âm của nàng đầy bình tĩnh, êm tai:

- Ban đầu, các vị Thần ra tay từ phương diện tín ngưỡng, thiết lập đủ loại tông giáo ở Thiên Cực tinh, mượn tín niệm mạnh mẽ của chúng sinh, việc này quả thật có thể đối kháng với Căn. Nhưng vẫn là vấn đề cũ, qua thời gian dài, giáo phái sẽ mục nát, ý niệm tín đồ lộn xộn, để thần ý chân linh của họ tán loạn, không thể tự vững mạnh.

Lâm Duệ thầm nghĩ đây là lý do vì sao năm vị Thần ở Thiên Cực tinh dù có lập giáo phái, xây thần miếu nhưng từ trước đến giờ, chưa hề chủ động truyền giáo. Bọn họ chỉ tiếp nhận tín đồ thành tín, không quan tâm đến việc mở rộng, thái độ hoàn toàn là tùy duyên.

- Về sau các vị Thần lại ra tay từ phương diện truyền thừa. Chỉ cần trong thế gian còn võ ý của họ, chân linh của họ sẽ không bị ô nhiễm hoàn toàn. Trong đó, tương đối thành công có Thần Phù Thiên Tôn sáng tạo trận phù, Linh Bảo Thiên Tôn sáng tạo đủ loại pháp khí, Thanh Hoa Thiên Tôn sáng tạo đan dược, còn có Ngũ Đức Thiên Tôn nắm giữ kim mộc thủy hỏa thổ nữa.

Lâm Duệ khẽ mỉm cười, đương nhiên, còn có Thái Huyền Tiên Tôn trước mặt hắn, sáng tạo thuật pháp và ngự kiếm thuật. Trước đó, Vô Cực Đao Tôn cũng đi theo con đường này.

- Nhưng nếu truyền thừa bị tịch diệt thì không bảo tồn được chân linh hoàn chỉnh. Về sau có Thần Luật Thiên Tôn và Bích Huyết Thiên Tôn, dựa vào cơ chế hoàng triều và luật pháp trị thế, gần như nửa bước siêu thoát. Hoặc là như Báo Ứng Thiên Tôn, dựa vào tín ngưỡng đơn thuần và lực lượng nhân quả. Hay là Mộng Ảo Thiên Tôn, ẩn giấu trong tâm linh mộng cảnh sinh linh, cũng đạt đến nửa bước siêu thoát.

- Nhưng nói thật, những vị nửa bước siêu thoát này đều có điểm yếu. Ví như Mộng Ảo Thiên Tôn, vị này đã hoàn toàn từ bỏ thân thể. Như Thần Luật Thiên Tôn và Bích Huyết Thiên Tôn thì ý chí bản thân càng lúc càng nhỏ, nếu không sao có thể xuất hiện chuyện hoang đường như em gái ngươi làm Thần Luật Thiên Nữ được chứ? Mà thật ra, họ vẫn bị ảnh hưởng bởi Căn, chưa thể hoàn toàn siêu thoát. Nếu một lúc nào đó, toàn bộ sinh linh trong Thiên Cực tinh tuyệt diệt, bọn họ vẫn rơi xuống thôi.

Lâm Duệ đang nghe đến mê mẩn thì hắn nhận được một tin nhắn.

Đàm Thần Chí: Chủ nhân đúng không? Ta giờ muốn gặp mặt ngài một lần.

Lâm Duệ nhìn tin nhắn này thì hơi nhướng mày lên. Người nhắn tin là chiến linh số 5 của hắn: Đàm Thần Chí – đại ti thiên, đại thủ tịch đời thứ 222 của Cơ Thần Điện!

Cầu mong cho tôi và tất cả mọi người được bình an


Bạn đang đọc truyện trên truyenvang.com