Vô Thượng Thiên Tôn

Chương 746: Lạc Vọng Thư



Dịch: Tâm Tro Ý Nguội

- Đây quả thật là nơi ta và các sư huynh đệ tu hành.

Ánh mắt của Liễu Tâm Lan vô cùng phức tạp. Nàng thật ra cũng không biết vị trí cụ thể nơi này.

Đỗ Tôn Long sau khi tu vi lên đến chuẩn Vực Sâu, tình cảnh vị này tương đối chật vật, động phủ của hắn phải thay đổi nhiều lần, đệ tử cũng dùng truyền tống trận ra vào tòa địa cung này.

Liễu Tâm Lan sau khi phục sinh, học tri thức vực ngoại thiên ma, biết được truyền tống thực chất là di chuyển độ cong, dùng phù lực vặn vẹo lực hút, từ đó tạo thành một độ cong vượt qua thời không. Nhưng truyền tống trận như này tiêu hao rất lớn, vì thế đám đệ tử thường là hai mươi, ba mươi năm mới ra vào một lần.

Liễu Tâm Lan là nhờ cảm ứng của bản thân với thiên địa, đại khái phán đoán ra vị trí địa cung của Đỗ Tôn Long. Nàng lập tức bay lên nói:

- Chủ nhân, xin mời đi theo ta.

Liễu Tâm Lan đoạn đường này xe nhẹ đường quen, nhẹ nhàng vượt qua đủ loại cấm pháp còn sót lại, đi tới trước một đại điện.

Lâm Duệ sau khi hạ xuống thì thấy chủ điện nơi này không khác chủ điện ở động phủ “Cuồng Thiên Đao Quân” Tần Ngạn là bao, chỉ là kích thước lớn gấp mấy lần.

- Ngày xưa sư tôn ta ở đây truyền đạo giảng pháp.

Liễu Tâm Lan đi vào trong điện, ánh mắt đầy đau thương:

- Nhớ đến 3200 năm trước, khi ta mới vào địa cung này, dưới trướng sư tôn có 2200 đệ tử, đáng tiếc.

Đáng tiếc, 2200 người này, thêm vào hơn 10000 người sư tôn thu trước đó, dưới đuổi giết của chúng Thần, hoặc chết hoặc phản bội, môn phái bọn họ sau mấy ngàn năm đã hoàn toàn lụi tàn.

Khi Liễu Tâm Lan còn sống thì đã không còn được mấy người, đến giờ thì gần như không còn một ai. Kể từ khi nàng phục sinh đến giờ, đã từng lợi dụng tài nguyên của Lâm Duệ truy tìm đồng môn nhưng kết quả để nàng rất thất vọng.

Liễu Tâm Lan vận chuyển chân nguyên, vỗ vào một cánh cửa bên sườn trái của đại điện:

- Nhưng đây chỉ là nơi truyền pháp cho đệ tử nhập thất.

Nàng nhanh chân tiến vào trong đó, đứng giữa tòa thiên điện này, ngẩng đầu lên nhìn trời, nói tiếp:

- Chỉ có đệ tử chân truyền mới có tư cách lên Vân Thượng Thiên Cung, đó là nơi tu hành của sư tôn.

Cái gọi là Vân Thượng Thiên Cung, thực chất là ở trong màn trời, là thần quốc Đỗ Tôn Long đang xây dựng cho mình.

Lâm Duệ đi theo Liễu Tâm Lan vào trong, quét quanh bốn phía, mong tìm kiếm được thông tin hữu dụng. Nhưng quả thật địa cung này đã bị vơ vét sạch sẽ, toàn bộ đại điện trống trơn, không còn lại đồ vật nào có giá trị. Khi hắn đi qua cánh cửa thiên điện, ánh mắt tập trung vào nơi Liễu Tâm Lan đang đứng.

“Vô Cực Đao Tôn” Đỗ Tôn Long cũng không lên Vực Sâu ở đây, mà là ở quần đảo Thiên Cực Trung Châu. Vị này sau khi chết trận thì hài cốt mất sạch, chỉ còn lại mấy phần thân thể tàn phế của chiến long.

Lúc trước, giáo sư Hàn lấy được một mảnh thân thể chiến long của vị này ở động phủ Tần Ngạn, giao cho viện khoa học Liên Bang và các viện khoa học lớn nghiên cứu, đã xác nhận Đỗ Tôn Long trước khi rơi rụng đã lên cấp Vực Sâu.

Bọn họ lúc đó còn thu được hai mảnh “Vân Cung Ngọc Bài”, đến giờ vẫn ở trong tay Lâm Duệ.

Nhưng giáo sư Hàn nghiên cứu gần 2 năm, lật tung đông đảo cổ tịch cũng không tìm được vị trí cụ thể của Vân Thượng Thiên Cung, chỉ đưa ra phỏng đoán là liên quan đến mấy tòa địa cung của Đỗ Tôn Long ở Luyện Ngục, đây là nơi Đỗ Tôn Long từng truyền đạo quy mô lớn.

Vị này sau khi lên cấp Trường Sinh là bắt đầu trắng trợn thu nạp đệ tử, nghe đồn lúc cực thịnh có đến 3000 đệ tử, là môn phái vang danh lúc đó.

Sau khi Liễu Tâm Lan phục sinh, bọn họ mới biết rốt cuộc Vân Thượng Thiên Cung là sao.

Trước đó, Lâm Duệ từng thông qua quan hệ, thu được một chút xác chiến long từ viện khoa học Nam Á, dùng đây làm vật dẫn, tìm kiếm phương vị chân linh của Đỗ Tôn Long nhưng thất bại. Vì thế, hắn chỉ đành ký thác hy vọng vào Vân Thượng Thiên Cung.

Hắn cẩn thận quan sát trận pháp bao phủ ba mươi trượng dưới chân Liễu Tâm Lan. Trận pháp này có vết tích phá hoại rõ ràng nhưng chỉnh thể bảo tồn hoàn chỉnh. Ở trong Luyện Ngục, toàn bộ phù văn và trận pháp được duy trì tốt hơn trên mặt đất, thời gian tồn tại gấp đôi trên mặt đất.

Cho nên Lâm Duệ dễ như trở bàn tay suy đoán ra hình thái hoàn chỉnh của trận pháp này. Đó thực chất là một loại “thiên thê”, giống với “thần thông thiên trụ” của võ tu cấp 7, giúp đệ tử của Đỗ Tôn Long tiến vào Vân Thượng Thiên Cung trong màn trời.

Nhưng trận pháp này quá cao, đoàn thám hiểm của Vương Sâm và Hàn Khả Đạo dù cũng có trận phù sư cấp cao nhưng không đủ để chữa trị trận pháp này.

Lâm Duệ chỉ đành tự mình ra tay, chữa trị lại trận pháp. Hắn để cho Vương Sâm lấy một vài tài liệu, dùng lực kiếp hỏa dung luyện, tạo thành từng phù văn khác nhau, khảm vào những chỗ bị thiếu trên trận pháp.

Cùng lúc đó, dị thể của Lâm Duệ cũng đã về đến tổng đàn Quang Minh thánh giáo.

Trong tổng đàn, hai tòa Huy Hoàng Thánh Đàn một lớn một nhỏ, đã tập trung sẵn 108 vị hồng y chủ tế, 324 vị đô chủ tế, tất cả sẵn sàng.

Đây chính là chỗ tốt của nhất nguyên nhị hóa, bản thể và dị thể có thể đồng thời hành động.

Cái gì là nhất nguyên nhị hóa, đó thực chất là nhất tâm nhị dụng, không khác mấy với tả hữu hỗ bác, là mượn linh hồn ở màn trời làm trung chuyển, nguyên thần đồng thời chiếu đến bản thể và dị thể.

Bí pháp này là Lâm Duệ thu được từ Lý Hàng Long, hắn dùng 10 giây để thôi diễn lên mức đại tông sư, rèn luyện thêm 6 tháng để miễn cưỡng dùng được. Muốn dùng trong thực chiến, bản thể và dị thể đồng thời chiến đấu thì hắn đoán phải rèn luyện thêm một năm nữa nhưng nếu chỉ xử lý sự vụ đơn giản thì không có vấn đề gì.

Lâm Duệ lần này dùng phương pháp này để ứng phó đại ti thiên Đông Châu, nên lần này, hắn nợ Lý Hàng Long một nhân tình lớn.

Ngay khi Lâm Duệ chữa trị trận pháp, Liễu Tâm Lan đã đặt năm mảnh Vân Cung Ngọc Bài vào vị trí trên trận pháp. Hai mảnh trong đó là Lâm Duệ có sẵn, ba mảnh còn lại là Liễu Tâm Lan thu thập di vật đồng môn, giúp Lâm Duệ tìm tới.

- Tiến vào Vân Thượng Thiên Cung không chỉ cần trận pháp, ngọc bài, còn cần tinh huyết đệ tử chân truyền tiếp dẫn. Nhưng đó là sư tôn dùng vô thượng thần lực mở ra thiên cung trong màn trời, chúng ta nếu không được sư tôn cho phép, tự ý dẫn người ngoài tiến vào thì sẽ bị đánh xuống.

Liễu Tâm Lan nói đến đây thì hơi thất thần:

- Không biết giờ tình huống sư tôn bây giờ như nào.

Lâm Duệ nhìn nàng nói:

- Tiền bối yên tâm, ta đảm bảo, chỉ cần sư tôn ngài duy trì được lý trí bình thường, ta sẽ toàn lực hỗ trợ hắn.

Hắn đã giúp một vị Thái Huyền Tiên Tôn, giờ có giúp thêm Đỗ Tôn Long thì có sao chứ?

Giống như Thái Huyền Tiên Tôn còn có Tuyệt Vọng và Thống Khổ, mấy vị này tuy cũng cầu siêu thoát nhưng khác với các vị Thần hiện giờ. Bọn họ mong muốn thấp hơn nhiều, chỉ là mong có thể thoát khỏi màn trời, thoát khỏi Căn. Bọn họ tự biết mình mạnh đến đâu, cho nên không trông mong có thể khống chế màn trời, không có dã tâm trở thành Vạn Thần Chi Chủ!

Ví như Thái Huyền Tiên Tôn, vị này chân linh đã tản mạn, giờ chỉ mong có một vị trí trong màn trời nhân tạo để dần khôi phục.

Đương nhiên, nếu đám Vực Sâu này thấy được cơ hội khống chế màn trời nhân tạo, chắc chắn họ sẽ không bỏ qua.

- Đa tạ chủ nhân, chỉ là…

Liễu Tâm Lan hít sâu một tiếng rồi nói tiếp:

- Nhìn tình huống của sư tôn rồi nói tiếp.

Ngày xưa, Đỗ Tôn Long dùng 700 năm, thu nạp 13000 đệ tử, làm cho Vô Cực Võ Môn nhất thời thịnh thế, vang danh thiên hạ.

Sau khi Đỗ Tôn Long chết, 5 vị Thần ở mặt đất và 3 vị Thần trong Luyện Ngục toàn lực bắt giết đệ tử của sư tôn nàng, xóa đi toàn bộ vết tích, truyền thừa của sư tôn nàng. Nhưng 8 vị Thần này không phải chỉ nhắm vào Đỗ Tôn Long, đối với các vị Vực Sâu khác cũng là như vậy.

Liễu Tâm Lan trước đó không hiểu nguyên nhân, sau khi gia nhập Cơ Thần Điện, được Cơ Thần Điện che chở, chuyên nghiên cứu về bí mật Vực Sâu, Thần mới biết sư tôn trước khi lên cấp Vực Sâu, trắng trợn truyền đạo, một là vì bồi dưỡng thế lực, hai là dự cảm tiền đồ tương lai khó lường, có nguy cơ vẫn lạc, ý đồ dùng truyền thừa bản thân và đệ tử làm mỏ neo, khóa lại bản thân và chân linh bất diệt.

Các vị Thần hiện giờ muốn dập tắt các vị Vực Sâu đã rơi rụng, một là đề phòng họ tro tàn lại cháy, hai là muốn giẫm bọn họ xuống càng sâu, lập cái hố trong Căn. Cái hố này như vũng bùn không đáy, chỉ khi lấp kín, người bên trên mới hơi rơi chậm lại chút.

Liễu Tâm Lan ngảng đầu nhìn mấy người xung quanh nói:

- Trận pháp này tối đa dịch chuyển được 5 người. Ngươi định mang theo ai, do ai hộ pháp?

Nếu như chân linh của sư tôn còn tồn tại, đang ẩn núp trong Vân Thượng Thiên Cung thì không thể nghi ngờ, bên trong thiên cung đó vô cùng nguy hiểm. Chân linh của sư tôn nàng dù ở trạng thái gì thì cũng có sức mạnh Vực Sâu!

Cùng lúc đó, Vân Thượng Thiên Cung còn chứa cơ duyên lớn, có thể giúp lực lượng nguyên thần tăng trưởng bộc phát, thậm chí còn có thể giấu một món thần khí vực sâu của Đỗ Tôn Long.

Ngày xưa, sau khi sư tôn vẫn lạc, toàn bộ pháp khí của hắn biến mất, Liễu Tâm Lan đến giờ còn chưa từng nghe đến một tin tức nào về những món này.

Những người bên cạnh Lâm Duệ, Cơ Tuyết Oánh và Thượng Quan Thiên Di chắc chắn sẽ theo vào. Hai nàng này tu vi yếu chút nhưng lại là tế tự của Lâm Duệ, có thể làm môi giới, dẫn đường và chịu tải sức mạnh Huy Hoàng Thánh Đàn của Quang Minh thánh giáo.

Vương Sâm mới chỉ có cấp 6, thực trang thần thông thiên trụ còn chưa cấy vào.

Hiện giờ, ở con đường Thiên Uyên này cũng rất nguy hiểm, tuy Lâm Duệ vừa làm thịt Triệu Văn Hàn nhưng số lượng Trường Sinh ẩn thân ở gần đây khả năng phải lên đến 50 vị.

Còn có ba vị Thần trong Luyện Ngục nữa, Liễu Tâm Lan đoán U Ám Chi Chủ có biết về Vân Thượng Thiên Cung, thậm chí vị này còn từng lên xem. Thần quốc của sư tôn đối với người khác là nguy hiểm nhưng khó mà ngăn được các vị Thần. Thái độ của U Ám Chi Chủ như nào rất khó nói.

Lâm Duệ nhìn ra bên ngoài nói:

- Cũng sắp đến rồi.

Liễu Tâm Lan lòng sinh cảm ứng nhìn ra bên ngoài. Nàng trông thấy một nam một nữ từ bên ngoài bay vào, lần lượt hạ xuống.

Nam nhân hẳn là bản thể Bạch Mi Pháp Vương, người này mặc chiến giáp sáng rực, khí tức thần hồn và võ ý vô cùng tráng lệ, đi tới đâu cũng như là ngọn đuốc hừng hực cháy vậy.

Nữ nhân mới tới thì mi mày đen nhạt như núi xa, đôi mắt nhẹ nhàng trong veo, khí chất thanh lãnh thoát tục. Mỹ nữ này mặc bộ váy lụa mỏng, tay áo khẽ đung đưa theo gió, vừa phiêu dật vừa cao thượng, không mang theo chút khí tức trần thế nào.

Liễu Tâm Lan vừa thấy vị này thì híp mắt lại: “Lạc Vọng Thư?”

Đây chính là Lạc Vọng Thư, thần sứ thứ ba của Đại Tống, sư tôn của Lâm Duệ - chủ nhân của nàng. Sau khi Liễu Tâm Lan trọng sinh, nàng đã điều tra kỹ càng về vị này.

Lạc Vọng Thư sau khi tiến vào, Lâm Duệ, Cơ Tuyết Oánh và Thượng Quan Thiên Di đồng loạt cúi chào.

Lạc Vọng Thư thì trực tiếp ôm lấy Lâm Duệ, sau đó véo thịt bên hông hắn:

- Hôm nay xảy ra chuyện lớn như vậy, sao không cầu viện với ta? Hừ, một tiếng cũng không gọi, có phải cảm thấy sư tôn tu vi yếu, không bảo vệ được ngươi nữa không?

Đây là trước mặt mọi người, nàng phải để lại mặt mũi cho Lâm Duệ, nếu không đã sớm véo má hắn rồi.

Lâm Duệ cười ngượng nghịu, chịu đau đớn bên hông:

- Bọn họ lần này tính kế Lâm Hạo, chắc chắn có theo dõi sư tôn, sư tôn sao có thể dễ dàng rời đi được chứ?

Lâm Duệ có thể chắc chắn dù có bị lộ thân phận Lâm Hạo, Đông Vực Sâu cũng sẽ không ra tay với họ trong thời gian gần nhưng việc gì phải mạo hiểm đánh cược chứ?

- Coi như ngươi nói có lý.

Lạc Vọng Thư thả lỏng tay, chắp tay thi lễ với Liễu Tâm Lan:

- Lạc Vọng Thư bái kiến tiền bối, đã nghe đại danh tiền bối đã lâu, làm phiền ngài chiếu cố đệ tử của ta.

Nàng vẫn rất tôn kính với nữ tiền bối này. Liễu Tâm Lan chỉ dùng 150 năm đạt đến mức siêu thần sứ, là thiên kiêu cái thế 3000 năm trước.

Đáng tiếc, sau đó nàng bị các vị Thần hợp lực truy kích, nguyên thần của nàng bị tổn thương, chân linh bị thương nặng, tu vi theo đó đình trệ ở cấp 9 – Thần Chiếu không lên cấp được. Nàng sau đó gia nhập Cơ Thần Điện, được thần tông này che chở, thật vất vả khôi phục được một chút, sau đó lại bị Cơ Thần Điện mưu hại bỏ mình.

Liễu Tâm Lan thấy vậy vội nghiêng người tránh:

- Không dám!

Việc Lạc Vọng Thư tôn kính để nàng rất vui vẻ nhưng nàng là chiến linh, là thuộc hạ của Lâm Duệ, sao dám nhận kính lễ của Lạc Vọng Thư chứ.

Liễu Tâm Lan giờ còn đang âm thầm hâm mộ đối phương. Lạc Vọng Thư cũng là siêu thần sứ như nàng nhưng có Lâm Duệ làm Thần ủng hộ, cả hai cùng tiến lên, tiền đồ tương lai rộng mở. Còn Liễu Tâm Lan nàng, con đường của nàng đã sớm bị hủy từ khi sư tôn rơi rụng. Hiện giờ, nàng dù được Lâm Duệ và kỹ thuật vực ngoại thiên ma phục sinh nhưng nàng đã biết được một phần chân tướng từ Chiến Linh giới, nàng biết mình vĩnh viễn không thể lên Thần được.

Lạc Vọng Thư thì bình tĩnh dùng năng lực huyết mạch của mình quan sát Liễu Tâm Lan. Sau đó, nàng hơi nhướng mày lên, thầm nghĩ quả đúng như Lâm Duệ nói, nguyên thần của vị này bị thương rất nặng. Chân linh của vị này đã bị lực lượng của Thần đánh thành trọng thương, tàn khuyết không được trọn vẹn. Dù Lâm Duệ dùng thủ đoạn thần bí phục sinh được nàng thì cũng không khôi phục được.

Nhưng Vân Thượng Thiên Cung lần này là cơ duyên lớn, có thể giúp Liễu Tâm Lan khôi phục, cũng giúp đám người bọn họ thực lực tăng mạnh.

Lạc Vọng Thư lập tức đi lên trung tâm pháp trận, ánh mắt đầy chờ mong:

- Người đã đến đông đủ, vậy thì bắt đầu thôi.

Nàng khẽ nở nụ cười nói:

- Ta thật sự rất hy vọng chân linh của Vô Cực Đao Tôn vẫn còn trong Vân Thượng Thiên Cung.

Đây không chỉ là hy vọng để võ ý Lâm Duệ vượt qua ngưỡng cửa 70%, chính thức đạt cấp Trường Sinh, cũng quyết định di vật của Vô Cực Đao Tôn có còn lại trong Vân Thượng Thiên Cung hay không.

Lâm Duệ khẽ gật đầu nói:

- Làm phiền Bạch Mi Pháp Vương hộ pháp cho chúng ta.

Bạch Mi Pháp Vương cúi người làm lễ, sau đó không nói lời nào ngồi xuống cửa ra vào thiên điện.

Lúc này, Lâm Duệ hai tay kết ấn, pháp trận dưới chân bọn họ bắt đầu tỏa sáng, thành công vận chuyển.

Ý thức của năm người hơi mông lung, lúc định thần lại thì đã đổi sang một thế giới khác.

Lâm Duệ và Lạc Vọng Thư ban đầu hơi kinh hãi, bọn họ đều cảm ứng được khí tức của Căn ở đây rất nồng đậm. Hai người từng dùng Vực Sâu Thần Bi để tu luyện nên nhận thức rất sâu, vô cùng mẫn cảm với khí tức của Căn.

Nhưng sau tích tắc kinh hãi, hai người lại hơi vui mừng. Đây là vì sức mạnh của Căn là độc tố trí mạng đối với bất kể vị Vực Sâu nào, là thứ nếu tránh được thì họ tuyệt đối không đụng vào.

Mà lực lượng của Căn này đến từ đâu? Có thể thấy chân linh Vô Cực Đao Tôn chắc chắn còn ẩn giấu trong thiên cung này, và những di vật của vị đao tôn này cũng chưa bị lấy đi.

Cầu mong cho tôi và tất cả mọi người được bình an


Bạn đang đọc truyện trên truyenvang.com