"Ta đã nói ngươi có tai ương đẫm máu mà ngươi cứ không nghe!" Ông lão cười xấu xa.
Gã đàn ông to khỏe không để ý đến ông lão, quay sang người thanh niên trước mặt hỏi: "Ngươi là ai? Tại sao lại giúp
hắn?"
Người tới chính là Trân Vân Hiên, lý do tất nhiên là theo lệnh của Trần Trường An.
"Đừng đụng vào người này, cút đi." Trần Vân Hiên lạnh lùng nói.
"Không được đụng à?”
"Đừng tưởng ta dị dọa sợ, ta nói cho ngươi biết, anh rể ta là Hộ viện của nhà họ Nam đấy!"
"Nếu ngươi dám chọc ta, anh rể ta sẽ không tha cho ngươi đâu."
Nhà họ Nam?
Hóa ta là lãnh địa của nhà họ Nam, điều này thì Trần Vân Hiên không ngờ tới.
"Hừ, nhìn bộ dạng của ngươi, chắc không biết nhà họ Nam là ai phải không?"
"Cút ngay cho ta."
Nói rồi, hắn ta tiến về phía Trần Vân Hiên, Trần Vân Hiên tất nhiên không để hắn ta thành công, một cú đá nhẹ đã đá bay hắn ta.
Bịch!
Gã đàn ông to khỏe ngã nhào xuống, miệng phun ra máu tươi.
Tai ương đẫm máu, quả thật có tai ương đẫm máu? "Không thể nào, không đúng!" "Rõ ràng đã qua bảy ngày, tại sao..."
"Này, ngươi quên rồi à, bảy ngày trước ngươi đến buổi chiều phải không?"
"Còn thiếu một canh giờ nữa mới đủ bảy ngày đấy."
"Ta thật sự không lừa ngươi, nếu ngươi không quay lại thì sẽ không gặp tai ương đẫm máu rồi." Ông lão thở dài ngao ngán.
========== Truyện vừa hoàn thành ========== 1. Ở Trọ Cùng Nhà 2. Bé Alpha Này Có Chút Ngọt Ngào 3. Trong Ánh Chiều Tà 4. Âm Mưu =====================================
"Đùa ta à? Ngươi đùa ta phải không?"
"Các ngươi chờ đấy, cứ chờ đấy!"
Hả?
Chờ đấy?
"Vậy thì ngươi có thể chết đi!"
Trần Vân Hiên ghi nhớ lời Trần Trường An nói, nhổ cỏ phải nhổ tận gốc!
Nếu hắn ta dám hung hăng, nên không cần thiết phải để hắn ta sống.
"Ngươi thấy chưa, ta đã nói mà, tai họa sắp xảy ra rồi."
"Mọi người, đã thấy chưa, ta thật sự không lừa đảo, hay là... các ngươi có muốn tính một quẻ không?"