Phòng bếp không lớn lắm, không gian khá hẹp, Nguyễn Tri Hạ xoay người là có thể đụng trúng anh.
Sau khi cô đợi Tư Mộ Hàn lấy chén xong, mới cùng đi ra ngoài.
Mạc Hạ thấy Tư Mộ Hàn cầm chén đi ra, học theo dáng vẻ lúc Nguyễn Tri Hạ khích lệ bé, giơ ngón cái lên, nghiêm túc nói: “Ba giỏi lắm!” Tư Mộ Hàn sống gần nửa đời, lần đầu tiên được một đứa trẻ con khen ngợi.
Nhưng cũng không có tâm trạng đặc biệt gì.
Anh mở miệng, lạnh nhạt nói: “Ăn cơm.”
Cũng may Mạc Hạ đã sớm quen với dáng vẻ lạnh nhạt của Tư Mộ Hàn, cho dù Tư Mộ Hàn không giống với trước đây, Mạc Hạ cũng khó nhận ra.
Trẻ con ăn ít, cho nên Mạc Hạ luôn là người ăn cơm xong đầu tiên.
Bé ăn cơm xong, liền đi qua một bên chơi đồ chơi.
.
Truyện Đông Phương Trên bàn cơm chỉ còn Nguyễn Tri Hạ và Tư Mộ Hàn ngồi đối mặt với nhau.
Bầu không khí hiếm khi được hài hòa, Nguyễn Tri Hạ hỏi anh: “Chuyện chuyên gia thôi miên kia, đã có tin gì chưa?” “Không có.” Tư Mộ Hàn không ngẩng đầu lên nói.
Vẻ mặt Nguyễn Tri Hạ nhạt đi một ít, cô trầm tư một hồi, nói: “Đến anh cũng không tìm được, điều này cho thấy, hắn đang cố ý trốn chúng ta.”.