Nguyễn Tri Hạ cũng chỉ nhìn thoáng qua, không nhìn kỹ.
Mà Mạc Hạ đang ngồi cạnh cô thì lại vô cùng tinh mắt mà nhìn thấy Tư Mộ Hàn đi sau đoàn người.
Mạc Hạ phấn khích hét to: “Mạc Ớt Xanh.” Nhưng bây giờ bé đang ngồi trên ghế ăn dành cho trẻ em, không thể chạy đến, chỉ có thể loay hoay trên ghế.
Tư Mộ Hàn vừa bước vào nhà hàng liền cau mày dừng lại: “Có người kêu tôi.” Thời Dũng đi sau anh không còn cách nào khác là phải dừng lại.
Anh ta nghiêng tai lắng nghe một hồi, cũng không nghe thấy có ai gọi Tư Mộ Hàn.
Người đi trước vốn cũng không cẩn thận, phát hiện Tư Mộ Hàn dừng lại đương nhiên không dám đi tiếp nữa, chỉ có thể dừng lại chờ Tư Mộ Hàn.
Anh ta liền thu hồi ánh mắt, cung kính đứng sau lưng Tư Mộ Hàn, nói: “Là mợ chủ và cô chủ nhỏ, cậu chủ có muốn qua đó không?” Anh vốn quen gọi Nguyễn Tri Hạ là “mợ chủ”, Tư Mộ Hàn không bắt anh ta đổi cách gọi, anh ta cũng chẳng muốn đổi.
“Không thấy cô ấy đang ăn cơm với người đàn ông khác rất vui vẻ sao?” Tư Mộ Hàn cười lạnh một tiếng: “Đừng đến đó quấy rầy cô ấy.” Bốn chữ “người đàn ông khác” nhấn mạnh rõ ràng.
Đây là ghen? Tức giận? Thời Dũng đoán không ra.
Nếu là Tư Mộ Hàn lúc trước, anh ta có thể chắc chắn là Tư Mộ Hàn đang tức giận.
Nhưng Tư Mộ Hàn hiện giờ, anh ta nhìn không thấu.
Tư Mộ Hàn nói xong, đi nhanh về hướng phòng bao, cũng không quay đầu lại.
Lúc Nguyễn Tri Hạ vừa nhìn thấy Tư Mộ Hàn liền nghĩ thầm không ổn.
Tuy quan hệ giữa cô và Lưu Chiến Hằng là trong sáng, nhưng Tư Mộ Hàn cũng không cho là như vậy.