Anh ta biết rõ cô và Hạ Hương Thảo không đội trời chung, cố ý làm vậy, là để khiến Hạ Hương Thảo càng hận cô hơn.
“Tôi với ngài Trần không thân thiết đến mức đó.” Nguyễn Tri Hạ nói xong, không ở lại nữa, đi thẳng ra ngoài.
.
ngôn tình hay Lúc xoay người, cô chú ý tới ánh mắt của Hạ Hương Thảo nhìn cô, như là hận không thể xé xác cô ra.
Nguyễn Tri Hạ cảm thấy gã Trần Tuấn Tú này hoàn toàn là một tên điên.
Đang yên đang lành, lại nổi điên lên.
Không quan tâm danh tiếng, cũng không quan tâm sự nghiệp diễn xuất của mình, như là hoàn toàn tự buông xuôi bản thân, còn tự đào mộ cho mình.
Nguyễn Tri Hạ vừa đi, Tần Thủy San đã bước theo ra ngoài.
Hôm nay cô ấy nhiều chuyện vô cùng: “Có phải cô với Trần Tuấn Tú từng có gì với nhau không?” Nguyễn Tri Hạ phủ nhận dứt khoát: “Không có.”
Tần Thủy San và Nguyễn Tri Hạ làm việc chung với nhau lâu như vậy, ít nhiều cũng hiểu một ít tính cách của Nguyễn Tri Hạ.
Cô có thể nói không có dứt khoát như vậy, vậy chắc chắn là không có.
Nhưng cô ấy vẫn hơi tò mò.
“Vậy cô với…” Nguyễn Tri Hạ dừng lại, cắt ngang lời cô ấy: “Cô với Hứa Mộ Hàn có quan hệ gì? Lúc trước cô còn vì anh ta mà… Ưm…” Nguyễn Tri Hạ còn chưa nói xong đã bị Tần Thủy San bịt miệng lại.
Nguyễn Tri Hạ đưa tay muốn đẩy tay cô ấy ra, nhưng cô ấy dùng quá nhiều lực, căn bản là không đẩy nổi.
Nguyễn Tri Hạ cũng không vùng vẫy: “Ưm?” Thấy vẻ mặt Tần Thủy San như đang ước gì có thể tự sát ngay lập tức, Nguyễn Tri Hạ liền nhìn theo tầm mắt cô ấy.
Hai người đối mặt, Hứa Mộ Hàn không biết đã đứng đó từ lúc nào.