Tuy nhiên một lúc sau , cô đột nhiên ngẩng đầu lên , thức ăn trong miệng vẫn còn chưa nhai xong , liền vội vàng nuốt xuống.
Hoắc Hải Hàn nhìn thấy thế thì rất buồn cười , vỗ vỗ vào lưng cô để cô dễ nuốt. Cho dù miệng cô có rộng đến mấy thì đối với anh vẫn là bảo bối.
Chuyện hôm qua anh đồng ý với cô , căn bản lúc sáng rời giường vẫn còn mơ màng nên đã sớm quên mất , nhưng trong lúc ăn lại nhớ ra không ít.
Bây giờ cô đã nhớ lại nhưng vẫn chỉ nhớ được chút ít , do dự , không nhịn được bèn hỏi: “Hải Hàn , hôm qua anh đồng ý dẫn em và cục cưng ra ngoài chơi đúng không?”
Hoắc Hải Hàn: “…”
Anh đang ăn bỗng nhiên dừng lại.
Anh tưởng cô có chuyện gì quan trọng muốn nói , hóa ra là chuyện này.
Trên mặt cô không giấu nổi vẻ vui mừng , đôi mắt to , sáng long lanh: “Khi nào chúng ta xuất phát. Em có chút hồi hộp. Hôm nay đi chơi ở đâu? Em cố thể chỉ định địa điểm được không?”
Cô gái nhỏ nói lan man một loạt , Hoắc Hải Hàn có chút không thoải mái.
Cô vốn dĩ không phải là người thích ra ngoài chơi , nhưng bây giờ lại hồi hộp , xấu hổ như vậy chứng tỏ cô rất mong muốn được ra ngoài chơi.
Là anh không tốt , không nên gây áp lực cho cô.
Anh xoa xoa cái đầu nhỏ của cô , Hoắc Hải Hàn có chút đau lòng: “Đương nhiên em muốn đi chỗ nào cũng được , nhưng không thể đi tới nơi nào đông đúc quá. Lần này anh chỉ dẫn em ra ngoài chơi thôi , không được phép ăn bất cứ thứ gì bên ngoài.”
“Nhưng em muốn đi mua sắm , em cũng thích ăn đồ ăn ngon , đồ ăn bên ngoài có thể ăn được. Ngày thường chúng ta đi chơi cũng thấy không ít phụ nữ mang thai mà. Hải Hàn , em có thể mà.”
Cái này không được , cái kia không được , chẳng khác nào không được ra ngoài.
“Dẫn em ra ngoài một lát thì được , nhưng lúc mệt thì phải về nhà ngay. Đồ ăn bên ngoài không thể ăn , muốn ăn thì báo đầu bếp trong nhà giúp em làm , hoặc anh sẽ dẫn em tới chỗ của anh hai xem được không?”