Nếu như bây giờ cô quyết định rời khỏi, thì có thể trở về điểm xuất phát hay không, tất cả mọi thứ vẫn vẹn nguyên như lúc ban đầu?
Nguyễn Tri Hạ không nghĩ nhiều, trực tiếp bắt xe đến cửa hàng, rất nhanh đã mua cho Thẩm Lệ một bộ quần áo.
…
Nơi Thẩm Lệ đi quay quảng cáo là trong một studio được dựng tạm thời, phòng thay đồ cũng chỉ là dựng tạm, rất không an toàn.
Sau khi Nguyễn Tri Hạ trà trộn đi vào, tìm một hồi lâu mới thấy phòng thay đồ.
Cô vừa đi vừa nhỏ giọng kêu: “Tiểu Lệ?”
Rốt cuộc đã tìm thấy Thẩm Lệ trong phòng thay đồ nhỏ ở trong góc.
“Tao coi phim Thẩm Lệ đóng rồi, trên mặt chắc chắn chưa từng đụng qua dao kéo dáng người cũng đẹp, như vậy nói không chừng còn có thể sờ hai cái…”
Thẩm Lệ nghe đến đó, nhịn không được nhấc chân muốn lao ra.
Nguyễn Tri Hạ ngăn cô ấy lại, nói nhỏ: “Chờ bọn chúng đến, đánh chúng một trận, rồi đưa đến đồn cảnh sát, bây giờ cậu đi ra sẽ dọa bọn họ chạy mất.”
Thẩm Lệ lúc này mới tức giận không yên mà lùi về.
Rất nhanh hai người đàn ông kia đã tìm được chỗ của Thẩm Lệ và Nguyễn Tri Hạ trong phòng thay đồ.
Hai người đàn ông một trước một sau đi tới, người đằng sau còn cầm máy ảnh.
Thẩm Lệ đã sớm không nhịn nổi, liền trực tiếp chào hỏi bằng một đấm trên mặt người đàn ông kia, người đàn ông cầm máy ảnh đứng sau thấy tình hình không đúng định chạy đi.
Nguyễn Tri Hạ cầm gậy nhảy qua, hung hăng nện lên đầu hắn một cái.
Thẩm Lệ hai ba lần đã giải quyết hết hai người đàn ông, một người túm trên tay, một người giẫm dưới chân: “Người thuê các người chụp ảnh khỏa thân của tôi, chắc chắn là kẻ ngu đúng không? Không chụp được ảnh, còn phí một đống tiền như vậy.”
Nghe Thẩm Lệ nói vậy, Nguyễn Tri Hạ mới phát hiện lòng mình vẫn còn hơi sợ.
Cũng may kẻ muốn hại Thẩm Lệ là một người ngu.
…
Thẩm Lệ và Nguyễn Tri Hạ báo cảnh sát, cùng đến đồn cảnh sát.
Cảnh sát nhìn Nguyễn Tri Hạ và Thẩm Lệ vẫn nguyên vẹn không tổn hao gì, lại nhìn hai người đàn ông muốn chụp ảnh đã mặt mũi bầm dập, sắc mặt kỳ lạ.