“Tri Hạ, ông nội con đã về nước, trưa nay con về nhà ăn cơm đi.”
Nguyễn Tri Hạ trực tiếp đồng ý: “Dạ.”
Cô đối với ông cụ Nguyễn không có ấn tượng gì, trong trí nhớ ông cụ Nguyễn là một người hiền lành, so với những người nhà họ Nguyễn khác, ông cụ Nguyễn cũng xem như đối xử với cô không tệ.
Nhưng lúc đó, bởi vì ông cụ Nguyễn bận rộn chuyện công việc, bên trên còn có hai anh em Nguyễn Hương Thảo, ông cụ cũng không chú ý nhiều đến Nguyễn Tri Hạ.
Cô cất kỹ điện thoại ra trước cổng lớn Nguyễn thị, đã nhìn thấy Tư Mộ Hàn.
Anh dựa ở bên cạnh xe, dáng người cao ngất thon dài.
“Sao anh lại đến đây?” Nguyễn Tri Hạ chạy chậm tới.
“Người nhà họ Nguyễn gọi điện thoại cho em, kêu em về nhà ăn cơm?”
“Ừ.”
“Tôi đi cùng em.” Tư Mộ Hàn nói xong, mở cửa xe ra, dẫn cô vào trong xe.
Ngồi trong xe, Nguyễn Tri Hạ thỉnh thoảng quay đầu liếc nhìn Tư Mộ Hàn.
Tư Mộ Hàn nhìn phía trước không chớp mắt, chăm chú lái xe, nhưng lại giống như có mọc thêm con mắt trên đỉnh đầu, đột nhiên mở miệng hỏi cô: “Nhìn anh gì vậy?”
Sau khi ông cụ Nguyễn về nước, người nhà họ Nguyễn có khả năng sẽ gọi điện thoại kêu Nguyễn Tri Hạ trở về ăn cơm gặp mặt, nhưng không nhất định phải là trưa nay, hơn nữa cho dù đoán được, không phải vẫn nên gọi điện thoại xác nhận một chút sao?
Mà Tư Mộ Hàn trực tiếp chạy đến, nói lên rằng anh vốn không hề do dự, anh vốn không nghĩ đến chuyện suy đoán của mình có thể sai sót.