Thẩm Lệ và Cố Tri Dân bởi vì chuyện trứng có nên cho dầu vào hay không lúc sáng mà cãi nhau, làm trễ thời gian, cho nên đến trễ nhất.
Lại liếc mắt qua Cố Tri Dân đứng bên cạnh Thẩm Lệ: “Tổng giám đốc Cố.”
Cố Tri Dân nở nụ cười lễ độ, sau lưng lại âm thầm nhích đến bên tai Thẩm Lệ mà hỏi: “Đây là ai?”
Anh ta nhích hơi gần, hơi thở thổi vào tai cô, cả lỗ tai đều nhột.
Thẩm Lệ hơi tức giận, bước qua bên cạnh, xoa nhẹ lỗ tai, giọng điệu không tốt lắm: “Anh đã tham gia một bữa tiệc cùng với cô ấy, đừng nói với tôi là anh không biết cô ấy.”
“Anh biết?” Cố Tri Dân vò đầu, lại quay đầu nhìn Ngu Tinh Nhược.
Ngu Tinh Nhược chào hỏi với bọn họ, lại phát hiện Nguyễn Tri Hạ vẫn chưa nhận ra Thẩm Lệ và Cố Tri Dân đã đến, đi nhắc nhở Nguyễn Tri Hạ.
Nguyễn Tri Hạ vừa quay đầu nhìn sang bên này, đã vội vã bước tới: “Tiểu Lệ.”
Thẩm Lệ nở nụ cười với Nguyễn Tri Hạ, đang muốn đi qua bên đó, đã bị Cố Tri Dân kéo lại: “Đây là bạn của Diệp Chi? Diệp Chi ngoài em ra còn có những người bạn khác?”
Thẩm Lệ chịu không nổi cái tính ngu ngốc này của Cố Tri Dân.