“Anh dừng tay…” Thẩm Lệ muốn cản cũng nhưng kịp, Cố Tri Dân đã cho vào miệng.
Cố Tri Dân nhai hai miếng, sắc mặt khẽ thay đổi, vẻ mặt cũng trở nên kỳ lạ.
Thẩm Lệ hơi chột dạ.
Nhưng cô là Thẩm Lệ, dù có chột dạ thì cũng phải cố gắng giả vờ như đang rất bình tĩnh, thản nhiên.
Thẩm Lệ ra vẻ bình tĩnh nói: “Là tự anh muốn ăn.”
Cố Tri Dân chợt nở nụ cười: “Đừng hồi hộp.”
“Mẹ nó ai hồi hộp chứ!” Thẩm Lệ bước qua muốn giật lấy cái muỗng.
“Ôi ôi ôi, làm gì vậy. Cho dù không nghĩ đến tình nghĩa từ nhỏ lớn lên bên nhau của hai ta, thì cũng phải nghĩ đến chuyện anh làm cháy phòng bếp bị em tiết lộ cho Tư Mộ Hàn biết chứ, sau đó Mạc Đình Kiêu bọn họ đã thay phiên nhau gọi điện cười nhạo anh mấy lần, bồi thường cho anh một bữa tối, không tính là làm khó em chứ?”
Vẻ mặt Cố Tri Dân không nhìn ra chút gượng gạo nào.